Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 93 : Cua anh chàng hàng xóm (16)

Ngày đăng: 14:39 30/04/20


Phong Quang lắc đầu: “Chưa.



Khi tôi chuyển tới đây thì chỉ có một mình An Đồng ở nhà.”



“Nhà họ An chỉ có một mình cậu An, mẹ cậu ta không xuất hiện, cô không thấy lạ sao?”



“Chuyện đó có gì mà lạ chứ.



Như nhà tôi này, đã một tháng rồi tôi không gặp mẹ, mỗi ngày bà đến công ty lúc tôi chưa ngủ dậy, đợi đến lúc tôi đi ngủ bà mới về, gần đây ở luôn tại công ty, tôi gọi điện cho bà cũng không có thời gian.



Thế giới của những người phụ nữ tài giỏi mạnh mẽ, thật khó hiểu.”



Lý Tất thầm nghĩ đáng ra ông ta không nên hỏi câu hỏi này, lại đổi sang câu hỏi khác, “Cô Hạ có cảm thấy cậu An có chỗ nào khác lạ không?”



“Có, nhiều lắm!”



Lý Tất và viễn cảnh sát đi theo đầu nghiêm túc nói: “Lạ chỗ nào?”



“Giọng anh ấy có thể khiến người ta mê mẩn, nụ cười của anh ấy có thể làm tôi choáng váng đầu óc, còn nữa mỗi khi anh ấy gọi tên tôi, tôi cứ như là cả người mất đi sức lực.”



Viên cảnh sát đi theo ghé tại Lý Tất nói: “Đội trưởng Lý, cô nhóc này đúng là mê trai.”



Lý Tất vô thức gật đầu.



Ông ta từng gặp nhiều người mê trai nhưng chưa thấy ai mê mệt như vậy.



Ông cất sổ ghi chép đi, tốt bụng nhắc nhở cô: “Cô gái, cậu An này không đơn giản như cố nghĩ đâu.”



“Đó là điều đương nhiên, anh ta là người có nội tâm phong phú.”


“Anh đừng hòng thay đổi suy nghĩ của tôi.



Tôi biết, giờ người làm cũng không đến, anh nói có bác sĩ riêng cũng là lừa tôi mà thôi, một mình anh, không có tội thì làm sao được?”



Phong Quang đứng dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên trẻ ngồi trên xe lăn, nói như vậy, sẽ có khí thế hơn.



An Đồng bị lời của cô chọc cười: “Không có cô tôi vẫn sống tốt mà.”



“Anh nói dối.



Mỗi lần tôi đến, thời tiết tốt thì anh ngồi ở sân phơi nắng, nhìn một đóa hoa cũng có thể nhìn rất lâu.



Trời mưa thì anh ngồi ngay cửa sổ, nhìn mưa rơi.



Anh có biết mỗi khi nhìn anh một mình im lặng như vậy, trong lòng tôi thấy khó chịu lắm không?”



Đôi mắt An Đồng lóe sáng, hắn hỏi: “Phong Quang, cô nhìn trộm tôi à?”



Cô thẳng thắn: “Phải đó, tôi nhìn trộm anh đấy, không được à?”



Mỗi khi nhìn thấy hắn một mình, cô luôn đau lòng mà muốn đứng kế bên hắn.



“Vậy mà tôi lại không biết...”



An Đồng chống tay lên trán: “Cô còn loại sở thích này.”



“Yên tâm đi, anh tắm rửa thay đồ tôi không có nhìn trộm đâu.”



Cô vẫn có nguyên tắc mà.



Tự nhiên hắn cảm thấy mình không nên vui mừng, ánh sáng trong mắt tối đi, hắn nở nụ cười vô cùng bị thương: “Cuộc sống của tôi đã bị trộm mất rồi, không có sắc màu rực rỡ, đây chính là thế giới của tôi.



Phong Quang, cô không nên bước vào.