Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17
Chương 17 : Lựa chọn khó khăn
Ngày đăng: 14:46 18/04/20
Chương này hơi dài =)))
Ngày 19 tháng 2
Sáng, tôi bước xuống nhà với tâm trạng vừa lo vừa sợ. Tất nhiên, người khiến tôi mang hai thứ cảm xúc đó không ai khác ngoài cha tôi! Chiều qua thấy ông kích động quá đến nỗi định bóp cổ Chan Chan chết là tôi vẫn còn hãi. Cả đêm tôi thức trắng. Có khóc chút ít. Ngủ dậy mắt đỏ kè sưng húp, mở không muốn lên.
Len lén thò đầu ra đưa mắt nhìn về phía nhà bếp, tôi thấy mẹ và hai thằng em đang ngồi dùng bữa sáng. Ai cũng mặt ủ mày dột. Bình thường hễ ngồi vào bàn ăn thì rất ồn ào ấy vậy hôm nay không khí buồn tẻ vô cùng. Cha chưa xuống thì phải. Lòng tôi nhẹ hẳn. Chậm rãi, tôi bước đến chỗ mọi người rồi kéo ghế ra, ngồi xuống.
"Chào buổi sáng." – Tôi nói đồng thời kín đáo quan sát biểu hiện của mẹ với hai em trai.
"Chào chị." – Thằng Hoàng, thằng Vinh đáp khẽ.
Còn mẹ thì không nhìn tôi lấy một cái, miệng trả lời qua loa: "Ừ..."
Nhìn mẹ xới cơm vào tô cho, tôi giấu tiếng thở dài buồn bã. Chỉ vì tôi mà ai cũng rầu rĩ. Giờ tự dưng tôi thèm nghe tiếng tranh cãi của cha mẹ, tiếng la lối của hai thằng em ghê! Thế mới hiểu, nhộn nhịp tiếng nói cười mới là không khí của một gia đình hạnh phúc.
"Con ăn đi. Cá chiên với canh khoai mỡ." – Mẹ đặt tô cơm trước mặt tôi.
Gật đầu một cách ủ rũ, tôi cầm đũa lên rồi nhìn con cá chiên to tướng nằm trong đĩa. Vốn, đây là món ưa thích trước giờ thế nhưng chả hiểu sao vừa ngửi thấy mùi chiên là tôi buồn nôn kinh khủng. Đưa tay lên miệng ngăn âm thanh nôn oẹ, tôi khẽ quay mặt đi... Chợt, một bàn tay mềm mại đặt lên lưng tôi vuốt thật nhẹ. Cùng lúc, tôi nghe tiếng mẹ.
"Khổ chưa? Mang thai nên ăn uống khó khăn. Để cha mày mà thấy cảnh này là ổng điên lên cho xem. Không khéo, ổng dùng dây nịt thắt cổ mày đó con."
Lời mẹ linh nghiệm quá chừng vì cả ba đột ngột nghe thằng Hoàng gọi: "Cha!"
Lập tức, tám con mắt đồng loạt hướng về phía cầu thang. Dáng cha hiện ra lù lù. Gương mặt vô cảm mà đằng đằng sát khí. Đôi mắt thâm quầng hẳn đêm qua mất ngủ. Điều đáng chú ý ở đây: trên tay ông cầm sợi dây nịt da màu đen. Cái vật ấy khiến bốn mẹ con không hẹn mà cùng xanh lét mặt mày. Chuyện gì sắp xảy ra đây trời?
"Vinh!" – Cha chợt gọi, giọng nghe khàn đục như bị vướng mấy cục đàm.
"Dạ?! Con... con... Có phải con mang bầu đâu cha." – Thằng Vinh nhảy dựng lên vẻ thất kinh. Chắc nó sợ cha hoá rồ giết nhầm nó thay vì phải thắt cổ tôi mới đúng.
"Cha trả dây nịt. Quần rớt lên rớt xuống thế sao mày đi học."
Phù! Bốn người cùng thở phào. Hoá ra là vậy. Bấy giờ thằng Vinh mới nhẹ nhõm. Nó bước về phía cầu thang, vừa đi vừa kéo quần liên tục do sợ rớt giữa chừng. Trao dây nịt vào tay con xong, cha xoay lưng toan trở lên lầu thì mẹ gọi giật:
"Cha nó không dùng bữa sáng để còn đi làm à?"
"Tôi mệt nên xin phép công ty nghỉ một ngày. Còn bữa sáng, lát tôi ăn."
Tôi biết cha đợi tôi rời khỏi nhà đi học rồi mới ngồi vào bàn ăn sáng được. Buồn kinh khủng! Cha chẳng nhìn tôi lấy một cái. Ông bỏ mặt tôi rồi.
Cạch! Đúng lúc có tiếng mở cửa. Tôi đưa mắt nhìn xem mới sáng sớm mà ai đã đến nhà.
"Chan Chan?!" – Tôi ngạc nhiên khi đó là tên cool boy. Nhưng con mắt bên phải của cậu ta sưng vù, bầm tím. Đau lắm đây.
"Chào buổi sáng cả nhà." – Chan Chan cố cười tươi vì nhìn mặt có vẻ đang đau.
Bốn người chúng tôi chưa kịp lên tiếng thì đã nghe âm thanh rầm rầm vang lớn. Cùng lúc, từ trên cầu thang bóng cha đã phóng xuống đứng ngay trước mặt Chan Chan.
"Khốn nạn! Mất dạy! Mày còn dám vác xác đến à? Gan mày to nhỉ???"
Tức thì nhanh như cắt, tôi cùng mẹ với hai thằng em lao đến giữ cha lại trước khi ông nhảy vổ vào Chan Chan như một con hổ đói. Còn Chan Chan, cậu ta nhảy lùi ra sau đồng thời chuẩn bị tư thế đỡ đòn nếu đối phương tung chiêu.
"Chú bình tĩnh! Cháu đến là vì có việc. Cha mẹ cháu mời mọi người về nhà nói chuyện. À Min Min, nhớ mang theo giấy báo kết quả mang thai."
"Sao?" – Năm người chúng tôi kêu lên kinh ngạc.
... Tôi biết Chan Chan là hot boy trong trường. Khá bảnh. Đào hoa. Có má lúm đồng tiền. Thích bẻ trộm cành mai nhà người khác. Mê chè. Dễ dụ. Học karate đai đen tứ đẳng. Đi học bằng martin. Khoái chơi nổi. Vờ ra vẻ tử tế. Thường làm trò anh hùng. Ngu mà hay tỏ ra nguy hiểm. Vân vân bla bla mọi thứ về Chan Chan mà tôi thuộc nằm lòng. Thế nhưng, riêng cái khoảng cậu ta là con nhà gia thế và sở hữu chiếc xe Toyota bảy chỗ thì tôi hoàn toàn chả hề hay biết trăng sao gì hết ráo. Và hiện tại gia đình tôi đang được ngồi trên đó.
Sờ mó khắp ngõ ngách của chiếc xe hơi xong, tôi quay qua nhìn Chan Chan chằm chằm:
"Giờ mới biết nhà cậu giàu."
"Cũng không giàu có gì." – Chan Chan rờ mắt, tặc lưỡi – "Nhà đằng này khá giả tí thôi. Giờ mua xe hơi dễ òm. Đi đâu cũng thấy xe hơi riêng đậu hết chỗ. Xe này loại thường."
Tôi chẳng rõ Chan Chan khiêm tốn hay vì do cái bản tính "thẳng hơn ruột ngựa" mà cậu ta nói huỵch toẹt như vậy. Dẫu thế, so với gia đình tôi thì nhà Chan Chan cao rồi.
"Mà mắt cậu bị gì à? Va vào đâu hay sao thế? Sưng to gớm."
Mở đầu cho câu trả lời là một tiếng thở dài não nề nghe đứt ruột, Chan Chan chán nản:
"Tối qua về nhà, đằng này mang chuyện chúng ta kể cho cha mẹ nghe. Nghe xong, việc làm đầu tiên của cha là giơ tay tát thẳng vào cái mặt đẹp nứt lòng của đứa con trai út. Mắt mũi miệng đằng này gần như vẹo hẳn sang bên. Chưa ngừng ở đấy, cha đấm thêm cú nữa và kết quả là sáng sớm ngủ dậy đằng này khóc thét khi thấy mắt phải sưng vù như trái chanh."
"Sao... sao tàn bạo vậy?"
"Cha mẹ đằng này không hề tàn bạo mà chỉ hơi ác tí thôi. Lâu lâu buồn buồn hai người hay đánh đằng này vài phát. Phận làm con lại vì sự êm ấm gia đình nên đằng này đành cam chịu."
Nghe Chan Chan kể về số phận cậu ta ở nhà mà tôi phát kinh. Con ruột mình còn đánh dã man thiên địa thế thì thử hỏi con dâu họ sẽ hành hạ đến nông nỗi gì. Tự nhiên tôi thấy sợ. Lỡ như vì cái thai mà tôi bị bắt lấy Chan Chan, về làm dâu nhà đó không khéo tuổi thọ Min Min này chỉ dừng ở cột mốc 17. Nghĩ về điều rùng rợn ấy là tôi liền đưa mắt lên kính chiếu hậu quan sát bốn người thân của mình. Cha im lặng nãy giờ, mắt cứ nhìn ra bên ngoài. Mẹ thì hết lắc đầu lại thở ra. Chỗ ghế ngồi sau cùng, thằng Hoàng gãi nách liên tục rồi đưa tay lên ngửi. Kế bên, thằng Vinh móc cứt mũi rột rột xong trét tùm lum lên xe. Trông cái cảnh như thế tôi chỉ biết nhắm mắt chán chường.
... Tôi không tin nổi nhà Chan Chan lại to như vậy. Biệt thự sân vườn nhưng mang kiến trúc khá cổ điển chứ không hiện đại như mấy kiểu nhà tôi hay thấy. Lợp ngói luôn chứ. Thế mà cậu ta lại bảo gia đình mình chỉ khá giả tí thôi. Theo cậu ta thì sao mới gọi là giàu nhỉ? Chả nhẽ phải ba bốn biệt thự kiểu này gom lại à?
"Cha à... đứa trẻ là máu mủ của con nên con không thể bỏ nó."
Tôi trả lời một câu mà biết rõ cha sẽ buồn vì ông đã nhắm mắt, hít thật sâu để lấy bình tĩnh. Lát sau, ông mở mắt đồng thời gật đầu bảo:
"Cha biết con sẽ chọn điều này. Đây là quyết định của con, cha không ngăn cản. Quan trọng là con hãy chịu trách nhiệm với mọi lựa chọn mình đưa ra. Được rồi, nếu con đã muốn thế thì bây giờ con sẽ phải về nhà Chan Chan, bắt dầu cuộc sống làm dâu."
"Vâng." – Tôi đáp thật nhẹ ấy vậy lòng lại thật nặng.
"Cha hy vọng, hai đứa cùng cố gắng sống tốt với nhau vì đứa con của cả hai."
Cha nhìn tôi. Tôi khẽ gật đầu. Rồi ông đưa mắt sang Chan Chan. Cậu ta cũng đáp vâng.
"Con lên phòng thu xếp hành lý để theo chị Hoà Trâm về nhà."
Lúc cha xoay lưng toan bước lên lầu thì tôi nói nhanh: "Cho con được ở lại nhà đêm nay."
"Thôi, con đi đi. Những ngày sắp tới, con đừng về thăm cha mẹ và hai em..."
Nhìn đôi vai rộng lớn của cha nhấp nhô trên mỗi bước chân, nước mắt tôi chảy dài xuống.
Thu xếp đồ đạc xong, tôi rời phòng. Xách chiếc valy đi ngang qua phòng cha mẹ, tôi dừng chân. Đứng im lặng trước cửa khá lâu. Tôi biết cha đang ở trong đó ngồi một mình.
"Cha, con đi."
Khi xoay lưng bước được vài bước, tôi nghe rõ tiếng cha thở dài thay cho lời đáp: "Ừm."
Ngoài mẹ, cha là người thứ hai chăm sóc nuôi dưỡng tôi.
Ông dõi theo tôi lớn lên từng ngày.
Ông bà hay nói, con gái lấy chồng giống như bát nước đổ đi.
Thành con người khác rồi.
Xuống dưới nhà, tôi thấy mẹ đứng chờ với đôi mắt đỏ hoe. Không muốn tôi buồn nên bà lấy áo lau nước mắt liên tục. Mau chóng đi đến bên bà, tôi cố dặn lòng đừng khóc.
"Qua nhà người ta phải sống cho đàng hoàng, bớt nghịch phá ngen con. Nghe lời cha mẹ chồng và anh chị. Mỗi tháng, mẹ sẽ đưa tiền cho con. Đợi một hai tháng sau rồi về thăm gia đình. Khi đó chắc cha con cũng nguôi ngoai phần nào."
Tôi gật đầu xong liền ôm lấy mẹ. Thật chặt. Tôi nghe bên tai, tiếng bà nấc lên từng hồi. Đôi vai gầy nhom run run. Là lần đầu tiên, tôi chợt nhận ra mẹ già đi nhiều. Tôi thương bà lắm.
"Chị đi nhớ về thăm bọn em." – Thằng Vinh tự dưng sụt sùi.
"Em chờ ngày mình lên chức cậu." – Thằng Hoàng tính hay vô tư, nhìn tôi nói đùa.
"Hai đứa ở nhà nghe lời và chăm sóc cha mẹ. Chị mà biết cả hai nghịch phá thì biết tay."
Hai thằng em tôi gật đầu liên tục. Tôi mỉm cười, đưa tay vò đầu chúng rồi xách valy lên... Vẫy tay chào mẹ và hai em trai, tôi đưa mắt nhìn lại ngôi nhà với sân vườn nhỏ có cây mai. Rời xa ngôi nhà mình gắn bó suốt 17 năm, tôi không nỡ nhưng có lẽ tôi đành phải chấp nhận. Như cha đã nói, tôi cần chịu trách nhiệm với những lựa chọn của bản thân.
... Chiếc xe hơi Toyota chở tôi, Chan Chan, chị Hoà Trâm, đổ ịch lại trước cổng ngôi biệt thự cổ kính sáng nay. Chan Chan cầm giúp tôi cái valy nặng trịch lúc cả ba bước vào trong sân. Hiển nhiên, lại tiếp tục màn cúi chào đền thần nhưng lần này không uống nước mưa. Cũng phải. Sài Gòn nắng như đổ lửa thì đào đâu ra nước mưa hoài để uống. Lúc chuẩn bị đi vào trong nhà thì vẫn kiểu cũ: người lớn nhất đi trước, người nhỏ đi sau. Đầu tiên là chị Hoà Trâm, tiếp theo tôi với Chan Chan.
Ba người chúng tôi đi vô phòng bếp. Phải công nhận, nhà Chan Chan rộng kinh. Đúng là nhà ngày xưa có khác, thường chia thành nhiều gian. Không khéo có ngày lạc đường như chơi.
Đang nấu nướng thì chị Hồng Anh ngừng lại, mừng rỡ khi trông thấy tôi cùng valy to đùng.
"Min Min, em quyết định về nhà chị sống sao? Tốt quá rồi." – Chị Hồng Anh gọi to – "Anh Văn ơi, xem ai về này."
Từ trên cầu thang, bóng dáng anh Dũng Văn xuất hiện. Anh này mặt lúc nào cũng kênh kiệu.
Tôi gật đầu chào xong, anh Dũng Văn cất giọng vẻ hơi châm chọc:
"Phải đích thân chị Hoà Trâm đi mời mới chịu về hả? Làm giá ghê ta! Mà nè, sống thì sống nhưng chớ có tuỳ tiện đụng vào đồ vật người ta nghe chưa? Anh đây ghét kẻ táy máy!"
"Được rồi, Dũng Văn! Em nó mới về, đừng làm khó dễ chứ."
Anh Dũng Văn nhún nhún vai trước lời nói của chị Hoà Trâm. Coi bộ chị ấy rất có "trọng lượng" trong nhà này. Sau khi anh Dũng Văn đi lên lầu thì chị Hoà Trâm nói với tôi:
"Anh Văn tính sạch sẽ nên không thích người khác đụng vào đồ vật của mình, em nhớ để ý. Giờ em theo chị Hồng Anh vào phòng cất valy rồi xuống nhà ăn tối. Cha mẹ đều bận việc ra ngoài cả. Lát nữa chị cũng phải đi, còn Chan Chan thì đến lớp tập võ. Chỉ em và chị Hồng Anh dùng bữa, có gì chị ấy sẽ nói vài thứ cần thiết khác trong gia đình."
Tôi đáp dạ lễ phép. Chả tin nổi lại có lúc tôi ngoan như thế. Mỉm cười vỗ vai tôi, chị Hoà Trâm rời khỏi phòng bếp đồng thời không quên nhắc Chan Chan chuẩn bị đến lớp tập võ. Nhìn tôi hồi lâu, tên Chan Chan dặn dò hệt như là chồng tôi thật ấy:
"Đằng ấy ăn cơm xong nhớ ngủ sớm. Sáng mai, đằng này gọi đằng ấy dậy đi học."
Khuyến mãi cho tôi hai cái lúm đồng tiền cực duyên xong, Chan Chan cũng rời phòng bếp.
"Em ngồi đi, để chị dọn cơm tối cho ăn" – Chị Hồng Anh thân thiện.
Tôi gật đầu và đến bên bàn ngồi xuống. Đảo mắt nhìn khắp căn phòng, tôi giấu tiếng thở dài. Vậy là từ giờ, tôi bắt đầu cuộc sống mới với những con người hoàn toàn xa lạ. Tôi hy vọng, mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Khi ấy tôi đã không biết rằng, tất cả chỉ mới bắt đầu...