Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 27 : "Tình địch" đến thăm nhà

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Ngày 3 tháng 3



Chủ nhật này gần như là chủ nhật tồi tệ nhất với tôi. Khi người mà tôi không hề muốn gặp lại thình lình xuất hiện ngay trong sân vườn nhà gia đình chồng mình... Như mọi khi, tôi và Chan Chan đang quét lá khô thì bất chợt một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên:



"Ngày nghỉ mà dậy sớm thế Chan Chan?"



Đối diện, tôi bất động. Còn Chan Chan thì quay qua và tròn xoe mắt: "Chị Trân Châu?"



Đúng vậy! Người con gái đứng trước mặt chúng tôi ngay lúc này, cô chị Trân Châu. Vẫn gương mặt xinh xắn. Đôi mắt sáng ngời. Vẻ như thời trang ưa thích của chị gái này là váy.



"Ừ, bất ngờ chưa nè? Hôm nay chủ nhật nên chị định đến nhà em chơi."



"Sao chị không báo trước để em chuẩn bị?"



"Muốn dành sự ngạc nhiên cho em. Nhưng... cô bé Min Min cũng ở đây à?"



Chị Trân Châu vừa hỏi vừa chuyển ánh mắt về phía tôi kiểu như không hiểu lý do vì sao tôi lại đang ở ngay trong vườn nhà Chan Chan. Điều đó có nghĩa, chị ta chưa hề biết gì về mối quan hệ giữa hai chúng tôi? Chan Chan vẫn chưa nói với chị ta sao? Chẳng lẽ...



"Ừm, em định lúc nào thuận tiện sẽ nói cho chị nghe về chuyện của em với Min Min. Nào ngờ hôm nay chị lại đột ngột đến nhà như vậy. Lát nữa em sẽ kể rõ với chị."



"Cũng được. Giờ chị muốn vào trong chào hỏi mọi người."



"Đằng ấy cứ để lá ở đấy." – Chan Chan xoay sang tôi – "Ba đứa mình cùng vào nhà đi."



Tôi nhìn Chan Chan rồi khẽ hướng mắt sang bên cạnh cậu ta thấy chị Trân Châu mỉm cười. Dù cố gắng tỏ ra bình thường thế nhưng nụ cười trên môi tôi vẫn rất gượng gạo...Vừa bước vào trong thì ba chúng tôi gặp ngay chị Hồng Anh đang làm lau chùi bàn ghế.



"Chị dâu, xem ai đến thăm nhà này."



Chị Hồng Anh mau chóng quay qua khi nghe giọng Chan Chan cất lên đầy hứng khởi. Chị ấy khá ngạc nhiên khi nhìn thấy chị Trân Châu. Tức thì, chị Hồng Anh bước lại gần cười.



"Trân Châu? Là em sao? Lâu quá rồi mới gặp đó."



"Vâng, một thời gian rồi em mới gặp chị Hồng Anh. Chị vẫn khoẻ chứ ạ?"



"Khoẻ. Em về nước từ khi nào vậy? Bất ngờ ghê." – Chị Hồng Anh liền gọi to – "Cả nhà ơi, có khách quý đến thăm nè. Một em vô cùng xinh."



Chan Chan và chị Trân Châu nhìn nhau cười cười. Tôi đứng bên cạnh không nói gì ngoài việc lặng thinh. Không chỉ với Chan Chan mà chị Trân Châu còn có mối quan hệ vô cùng tốt với gia đình chồng tôi. Chẳng những thế, xem ra họ còn rất quý mến chị ta. Sau tiếng gọi lớn của chị Hồng Anh thì mấy phút sau, tất cả mọi người đã có mặt đông đủ ở phòng khách. Đúng như tôi nghĩ, cha mẹ, chị Hoà Trâm và cả anh Dũng Văn đều ngạc nhiên lẫn vui mừng trước sự có mặt của chị Trân Châu. Trông họ cứ như là được gặp lại một người quan trọng.



Đầu tiên là cha chồng tôi.



"Trân Châu, cháu đấy à? Về nước khi nào thế? Sao cháu không gọi điện nói sẽ đến nhà?"
"Ủa Min Min, em dậy rồi hả?" – Chị Hồng Anh từ phòng bếp bước ra.



"Dạ. Mà Chan Chan đâu chị?"



"Chan Chan đang đi dạo ngoài vườn với Trân Châu. Em ra đó chơi luôn đi. Ăn bánh chứ?"



Tôi cười lắc đầu rồi phóng như bay ra ngoài vườn. Hết lên phòng giờ chuyển qua dạo vườn hoa. Định bắt chước phim Hàn hả? Nói trước, đời không như phim đâu. Vừa lủa rủa, tôi vừa đảo quanh một vòng để tìm hai người kia. May, lát cũng thấy. Hoá ra tên cool boy "hẹn hò" với cô chị Trân Châu ở dưới đền thần. Dám làm trò bậy bạ coi chừng thần cho sét đánh giờ. Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần và thấy chị Trân Châu đó đưa cho Chan Chan một con gấu bông.



"Tặng em đây. Quà mua từ Anh."



"Cám ơn chị. Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật em."



"Cần sinh nhật mới tặng à? Món quà kỷ niệm thôi mà..."



Vừa cười cô chị Trân Châu vừa xoa đầu Chan Chan kiểu ân cần. Đúng là nhức mắt thật chứ.



"Min Min!"



Chan Chan thấy tôi và cất giọng gọi to. Dù không muốn nhưng tôi cũng phải đến chỗ họ.



"Đằng ấy có mặt đúng lúc ghê, chị Trân Châu sắp về."



Ồ, về lẹ đi! Tôi mừng thầm nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường và nói: "Thế à?"



"Đằng ấy nói chuyện với chị Trân Châu, để đằng này lấy martin chở chị ấy ra bến xe buýt."



"Chị với Min Min cũng không có gì nói với nhau nhiều. Để chị đi cùng em vào nhà chào mọi người trước khi về."



Ừ, vậy là đúng đó! Tôi đây cũng chả thích nói chuyện với người chuyên mặc váy như chị. Lúc Chan Chan xoay lưng đi lên trước thì chị Trân Châu tự nhiên nhìn qua tôi, mỉm cười:



"Chị đã nghe Chan Chan kể về chuyện giữa em với cậu ấy. Đúng là một sự cố không hay."



Tôi im lặng không đáp. Chị ta muốn gì khi nói về điều đó với chất giọng mỉa mai như vậy?



"Nhưng mà, liệu thế này có nên không?"



"Ý chị là gì?" – Tôi cau mày.



Chị Trân Châu cười một cách kỳ lạ rồi rời đi, bỏ mặc câu hỏi của tôi. Thái độ thản nhiên không quan tâm đến biểu hiện của người khác từ chị ta lần nữa khiến tôi nóng máu. Mấy đứa "hót" girl hay xem thường những ai xung quanh chúng à? Xinh đẹp mà óc bùn... Sau đó thì cô chị Trân Châu được Chan Chan chở ra tận bến xe buýt. Còn tôi, kết thúc ngày nghỉ tồi tệ.