Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17
Chương 29 : Cách ghen của cool boy
Ngày đăng: 14:46 18/04/20
Ngày 6 tháng 3
Sáng vừa vô trường là tôi chạy lên dãy hành lang khối 11 để nhìn qua bên lớp học 10C6. Không biết sao giờ tôi có thêm thói quen âm thầm quan sát Tường Vi từ xa. Sau việc cô bé "búp bê" bị cả trường phát hiện đang mang thai hơn ba tháng thì tôi thấy tội tội nó quá. Có lẽ do đồng cảnh ngộ. Nhìn qua những song sắt cửa sổ, cảnh Tường Vi ngồi một mình ở bàn cuối lớp và cúi đầu xem sách Toán hiện diện trong mắt tôi. Thấy vài đứa bạn xung quanh vẫn tiếp tục chỉ trỏ bàn tán. Coi bộ cái màn dị nghị này sẽ kéo dài đây. Chẳng rõ nhà trường giải quyết ra sao mà chưa thấy có "động tĩnh" gì hết. Hôm trước, thầy Tuấn vẫn vào lớp tôi dạy như bình thường. Mặt ổng hay nghiêm, ít biểu hiện cảm xúc nên đố thằng nào con nào đoán được ổng nghĩ cái quái gì về việc con gái bụng mang dạ chữa như vậy.
Có ai đập nhẹ lên vai. Tôi liền quay qua thì thấy con Thuý Nga nheo mắt kiểu dò xét.
"Làm gì thập thò thế bồ?"
"Đi xem Tường Vi chút. Tại tội nghiệp cô bé."
"Mình là người ngoài, không giúp được gì đâu. Cũng nghe phong phanh, trường sẽ cho Tường Vi nghỉ học. Còn mỗi cách đó thôi. Chả biết thằng nào ác ôn, làm con nhỏ mang chữa rồi rụt đầu trốn không chịu đứng ra nhận trách nhiệm."
Tôi giấu tiếng thở dài vì bản thân biết rõ tên "hung thủ" là ai. Nhưng sao Tường Vi lại im lặng không "khai" ra thằng Chí Hùng nhỉ? Điều này thì chỉ hai người họ mới biết... Thuý Nga tự dưng hỏi về cô chị Trân Châu khi tôi và nó cùng đi xuống dưới sân trường:
"Ủa mà dạo này chuyện giữa bồ, Chan Chan với chị Trân Châu gì đó sao rồi? Theo tớ thấy, hai người kia có mối quan hệ không bình thường. Đúng chứ?"
"Ừm. Cái chị Trân Châu ấy từng là người Chan Chan thích đơn phương."
"Cái gì??? Bồ nói thiệt hả?" – Thuý Nga mở to mắt kinh ngạc.
"Nói láo chi. Chị ta và tên Chan Chan hồi đó học cùng trường. Nghe như phim."
"Trời! Thảo nào thấy kỳ kỳ. Vậy bồ tính sao? Coi chừng tình cũ không rủ cũng tới nha. Mà giờ chị ta về nước bộ tính xáp qua Chan Chan à?"
"Không biết."
"Còn Chan Chan? Cậu ta phản ứng thế nào?"
"Chẳng rõ suy nghĩ của cái tên khùng điên đó sao nữa. Cậu ta cứ luôn miệng bảo tớ đừng suy nghĩ lung tung về mối quan hệ với cô chị Trân Châu. Ai biết lòng cậu ta nghĩ gì."
"Điều quan trọng ở đây không phải là bà chị kia muốn cái gì mà là tình cảm Chan Chan dành cho bồ ra sao? Nếu cậu ta thích bồ thì chẳng cần phải quá lo lắng."
"Tớ mà biết cậu ta thích mình hay không thì chết liền."
"Ôi dào, cái đó có gì khó. Tìm cơ hội dò xét tình cảm của Chan Chan. Chẳng hạn như bồ vờ thân mật với một thằng nào đó rồi xem cậu ta có ghen không."
Tôi liếc mắt tới lui. Con Thuý Nga nói chí lý. Biểu hiện rõ nhất ở tình cảm, ngoài quan tâm lo lắng ra còn có cả... ghen nữa. Tôi thấy Chan Chan cũng hay quan tâm mình nhưng như thế vẫn chưa rõ ràng. Lần trước, cậu ta chủ động hôn tôi. Vậy là đã thích chưa nhỉ? Có lẽ nên dùng thử chiêu của Thuý Nga để kiểm chứng. Chợt, Thuý Nga kéo tôi lại rồi nói nhỏ:
"Nè, tớ có kế hoạch này bồ xem được không nhá."
Sau khi nghe xong, tôi gật gù: "Ờ, cũng được. Nhưng phải tìm đối tượng cùng thực hiện."
"Khó gì. Hắn đó!"
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của Thuý Nga thì bắt gặp ngay tên Chí Hùng. Sao tôi lại không nghĩ ra ta? Thế là tôi và Thuý Nga liền bước đến để chặn đường cậu ta. Mặt Chí Hùng nhăn như khỉ ăn ớt khi thấy hai cô nữ sinh đứng "trấn cửa" ngay phía trước. Mà thiết nghĩ, tên này nhăn là vì gặp mặt tôi. Qua mấy lần trước nói chuyện, Chí Hùng đã tỏ ra "hãi" tôi lắm rồi.
"Gì đây?"
Thuý Nga bịt miệng cười trước câu hỏi đầy lo lắng của Chí Hùng. Bên cạnh, tôi nói ngay:
"Bọn này có chuyện muốn nhờ cậu giúp."
"Giúp gì?"
"Ở đây nói không tiện, ba chúng ta ra sân sau trường đi."
... Xế tan trường, bốn chúng tôi họp lại. Theo như kế hoạch đã bàn thì Thuý Nga vờ đề nghị:
"Hôm nay tan học sớm, hay bọn mình đi chơi ở khu giải trí Đầm Sen nhé."
"Ý kiến hay đó." – Tôi lập tức tán thành.
"Đầm Sen hơi xa. Sao không đến Galaxy xem phim cho gần?"
Tôi và Thuý Nga rời khỏi bức tường, đi ra ngoài. Thấy tôi, Chí Hùng khoanh tay hỏi:
"Sao? Vừa lòng cậu chưa? Cuối cùng Chan Chan ghen rồi đó. Cả hai cãi nhau chỉ vì cậu."
"Xin lỗi... Tôi không ngờ Chan Chan lại giận đến vậy."
"Haizzz! Thôi bỏ đi. Chan Chan cũng không phải là người hay hờn trách bạn bè. Có lẽ hai ba ngày sau mọi chuyện lại đâu vào đấy."
"Tôi sẽ giải thích rõ với Chan Chan về chúng ta."
Kế bên, Thuý Nga nói nhanh:
"Có thể cả hai hơi hiểu lầm xíu nhưng bù lại, kế hoạch làm Chan Chan ghen đã thành công."
"Ừm, coi như mình chấp nhận chịu thiệt để giúp đỡ hai cậu. Giờ vui chứ Min Min?"
Nghe Chí Hùng hỏi, tôi đảo mắt vì tự dưng thấy bối rối. Tất nhiên, lòng cũng vui vui.
"Đúng là kỳ lạ! Chan Chan ghen như vậy mà cả buổi chẳng phản ứng gì." – Thuý Nga bảo.
"Cách ghen của con trai và con gái khác nhau. Con gái thì hay ghen rõ ra mặt. Còn con trai thường ngược lại, giấu trong lòng rồi tìm cách nói chuyện riêng với kẻ ấy để thẳng thắn giải quyết. Nói gì thì nói, cũng tuỳ tính cách mỗi người. Chan Chan lại không phải dạng dễ bộc lộ suy nghĩa và cảm xúc nên mới khó đoán."
Nhờ "chuyên gia" Chí Hùng giải thích mà giờ tôi đã hiểu sơ sơ. Vậy là, kiểu ghen của con trai khác hoàn toàn với con gái. Nó không "phong ba dữ dội" mà thường âm thầm như "cơn sóng thần". Đến một cách không ngờ mà khi đã trào dâng thì rất khốc liệt...
Ngồi ở yên sau chiếc martin, tôi cứ nhìn tấm lưng Chan Chan mãi. Vì chẳng hiểu sao cậu ta im lặng từ lúc rời khỏi trường cho đến bây giờ. Thở dài. Khi nãy thấy Chan Chan ghen với Chí Hùng đúng là tôi có vui thật nhưng giờ thấy cậu ta không nói, mặt trầm tư thì tôi vui hết nổi. Tôi nhận ra mình đã ngốc nghếch khi nghe theo kế hoạch của Thuý Nga. Ghen với không ghen, cuối cùng chả nghĩa lý gì chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
"Nè đằng ấy." – Chan Chan bất chợt gọi.
"Hả? Ừ, tớ đây."
"Đằng ấy ôm đằng này được không? Giống mọi lần đó."
Lóng ngóng, tôi liền vòng hai tay qua ôm chặt lấy người Chan Chan. Đầu óc trống rỗng. Tôi làm theo yêu cầu từ cậu ta mà não chẳng suy nghĩ gì cả.
"Chiều nay ở Đầm Sen, đằng ấy lạ lắm."
"Lạ thế nào?"
"Đằng ấy không đi chung với đằng này mà toàn đi với Chí Hùng. Còn cười nói vui vẻ, đôi khi quàng vai bá cổ. Lúc trong carbin là sao vậy? Trông cứ như hai người hôn nhau."
"Không phải, hiểu lầm thôi. Khi đó, bụi vô mắt tớ nên Chí Hùng mới thổi giùm."
"Thật chứ?"
"Thề đấy. Tớ chẳng bao giờ hôn Chí Hùng đâu. Tớ không có thích cậu ta thì sao hôn."
Nói xong, tôi nghe tiếng Chan Chan cười rất nhỏ. Đừng bảo tên này đang trêu tôi đó nha.
"Lần sau, đằng ấy đừng đi chung với Chí Hùng như vậy nữa. Đằng này không thích thế."
"Rồi hứa."
"Còn chuyện này nữa..."
"Sao?"
Tự dưng Chan Chan luồng những ngón tay vào tay tôi. Siết chặt. Cảm giác hơi ấm từ lòng bàn tay tên cool boy lan toả khiến tôi thoáng giật mình.
"Đằng ấy đừng nắm tay ai ngoài đằng này. Được không?"
"Hứa luôn."
Chan Chan không nói gì nữa nhưng tôi đoán cậu ta đang mỉm cười. Hoá ra, cool boy có cách ghen theo kiểu "cool boy". Bề ngoài thì "lạnh" đó ấy vậy bên trong lại rất "nóng". Dù thế, tôi thích cách ghen này. Nhất định rồi.