Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 40 : Một người tốt

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


Ngày 4 tháng 4



Sáng rời khỏi phòng, tôi nghe rõ tên Chan Chan gọi mình ở phía sau nhưng vẫn giả vờ làm lơ. Tôi bước nhanh xuống dưới nhà để còn làm cái màn "chào cờ" thường niên. Lúc cùng mọi người vào phòng bếp chuẩn bị dùng bữa, tôi cố tình ngồi cạnh chị Hoà Trâm trong khi bình thường tôi ngồi kế Chan Chan. Cũng may cha mẹ chồng và anh Dũng Văn không mấy để ý việc này. Riêng chị Hoà Trâm và chị Hồng Anh thì hiểu. Bởi đêm qua hai chị ấy đã thấy tôi về nhà với bộ dạng thảm hại cỡ nào. Còn tên Chan Chan tuy không nói gì nhưng thỉnh thoảng cậu ta đưa mắt nhìn sang tôi. Hiển nhiên tôi tiếp tục trò giả ngây, vờ như không thấy không biết. Không phải tôi cố tình làm giá hay đùa giỡn với tên cool boy mà sự thật tôi vẫn còn đang giận. Và thiết nghĩ, cơn giận này sẽ kéo dài so với mấy lần trước. Bữa sáng kết thúc. Khi cha mẹ chồng, anh Dũng Văn rời bàn thì tôi liền lập tức đứng dậy:



"Em đi học đây ạ."



"Em không chờ Chan Chan chở đến trường à?" – Chị Hồng Anh hỏi.



"Dạ, hôm nay em muốn đón xe buýt."



Tôi rời phòng bếp nhanh chóng và còn nghe giọng chị Hoà Trâm giục tên Chan Chan đuổi theo. Không muốn thấy mặt hay nói chuyện với cậu ta nên tôi mang giày vào thật cấp tốc rồi ra khỏi nhà mau lẹ. Ấy vậy tên Chan Chan vẫn chạy theo kịp, còn dắt cả chiếc martin.



"Đằng ấy chờ một chút."



Chan Chan nắm tay tôi kéo lại. Bực mình, tôi giật nhẹ tay ra và xoay lại bảo:



"Hôm nay tớ tự đón xe buýt đến trường, khỏi cần cậu cool boy chở."



"Đằng ấy giận đằng này chuyện hôm qua phải không? Nghe đằng này giải thích vài câu..."



"Chẳng có gì phải giải thích cả. Cậu bỏ tớ lại một mình. Là thế đó."



"Không phải đằng này muốn bỏ đằng ấy. Điện thoại đằng này hết pin, chị Trân Châu lại ở một mình tại bệnh viện trong tình trạng mê man. Đằng này tưởng đằng ấy về nhà sớm rồi. Mà sao đằng này lại dầm mưa vậy? Lỡ ngã bệnh thì sao? Để xem có sốt không."



Chan Chan đặt tay lên trán tôi đo thử nhiệt độ. Tôi thấy khó chịu trước thái độ ân cần ấy. Đơn giản vì giờ đối với tôi những hành động quan tâm từ cậu ta giống giả tạo. Một cách hậm hực, tôi gạt tay Chan Chan ra đồng thời xoay lưng bước nhanh. Phía sau, cậu ta không ngừng gọi lớn và lại chạy theo... Tôi mừng khi vừa ra trạm xe buýt ngoài đầu đường là đúng lúc có chuyến xe đến trường vừa đỗ ịch lại. Gần kiểu phóng như bay, tôi nhanh chóng lên xe. Lúc xe buýt lăn bánh chạy đi tôi thoáng nghe giọng Chan Chan gọi thật to. Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tôi chậm rãi quay ra sau. Qua tấm kính hình chữ nhật, tôi thấy Chan Chan đạp chiếc martin đuổi hối hả theo sau đuôi xe buýt. Nhưng chỉ được một đoạn thì cậu ta bị bỏ lại phía sau khá xa. Không còn thấy bóng tên cool boy nữa, tôi khẽ quay người trở lại. Gần nửa tiếng sau, xe buýt dừng trước cổng trường Q. Tôi lập tức bước xuống rồi đi mau về phía dãy phòng học. Tôi biết Chan Chan nhất định đến lớp 11B10 để tìm gặp mình nên từ đây cho đến lúc chuông báo vào học vang lên thì tôi sẽ ở yên tại nơi bí mật của bản thân. Đó chẳng phải chỗ thâm sơn cùng cốc gì mà là hành lang phía sau dãy phòng học khối mười ở tầng ba. Sáng khối mười nghỉ nên khá vắng vẻ, ít học sinh qua lại. Giờ thì tôi muốn yên tĩnh. Ấy vậy chưa đầy hai mươi phút, tôi nghe giọng Thuý Nga vang lên: "Biết ngay bồ ở đây."



Tôi quay qua thấy con bạn thân đang đi lại gần. Nó ngồi xuống bên cạnh.



"Bồ có chuyện buồn hả? Ban nãy Chan Chan qua lớp tìm bồ mà không có."



"Gần như thế. Hiện tại, tớ không muốn gặp mặt hay nói gì với tên cool boy đáng ghét ấy."



"Giữa hai người lại xảy ra chuyện gì vậy? Giận hờn vu vơ sao?"



"Tớ không thích nói đâu."



"Ok, thế thì tớ sẽ đi gặp Chan Chan và báo cậu ấy biết bồ đang ở đây trốn."



Công nhận, con Thuý Nga ngày càng cao tay. Dám giở cả chiêu đe doạ với tôi. Nhưng mà tôi bị nó doạ trúng "chỗ nhức" rồi nên không chịu thua cũng không được. Nản dã man.



"Rồi, tớ sẽ kể nhưng hứa không được gặp tên Chan Chan nha chưa?"



Thuý Nga gật đầu lia lịa với bản mặt vừa đắc ý vừa hứng chí. Sau vụ này tôi rút ra kinh nghiệm: không nên cho đứa bạn thân nhất biết nơi bí mật của mình. Thề nhất định vậy. Thở dài thiệt dài, tôi bắt đầu kể hết mọi việc xảy ra chiều hôm qua. Nghe xong, Thuý Nga dựng người lên chưng hửng, mắt mở trừng trừng kiểu như tôi vừa cướp bồ nó xong:



"Trời đất! Chan Chan dám đối xử thế với bồ hả? Thiệt quá đáng! Cậu ta ỷ mình là cool boy thì có thể bỏ mặt người khác ư? Tưởng mình có giá sao!"



"Khẽ cái mồm thôi, bà già! Định báo động cho tên Chan Chan biết đấy à?"



"Biết rồi nhưng không nhịn được. Tớ thấy ấm ức thay cho bồ đấy! Không thể để hai người kia đến với nhau dễ dàng. Đúng là tình cũ không rủ cũng tới. Chí Hùng nói chả sai, bà chị Trân Châu về nước là muốn tìm Chan Chan làm người thay thế. Còn Chan Chan nữa, đâu ra đó cho đàng hoàng chứ, gì mà bắt cá hai tay kiểu này."



Nghe Thuý Nga trách mắng Chan Chan và cô chị Trân Châu khốc liệt, tôi chán nản. Nó còn bức bình hơn cả tôi – kẻ trong cuộc. Lát sau, con bạn thân hạ giọng hỏi: "Giờ bồ tính sao?"



"Chả tính với toán, sao với trăng gì ráo. Giờ tớ chỉ muốn yên tĩnh. Nếu được tớ mong tránh mặt Chan Chan một thời gian. Lòng tớ khó chịu và giận lắm."




TN: Sự việc rành rành trước mắt thì chả ma nào tin đó chỉ là quan hệ chị em bình thường. Chan Chan vì bà chị Trân Châu mà bỏ mặc Min Min dầm mưa về nhà. Chưa kể, cứ hễ chị ta phone là Chan Chan bỏ mặc tất cả để đến đó.



PV: Ừm, cũng đúng. Lần này Min Min giận Chan Chan thật sự?



TN: Bất cứ cô gái nào lâm vào tình cảnh như thế cũng sẽ giận.



PV: Thế thì Chan Chan nên làm gì để chuộc lỗi với Min Min nhỉ?



TN: Cái đó tôi không biết. Quan trọng, cậu ta phải để Min Min thấy sự chân thành của mình. Vết thương chỉ có thể chữa lành bằng yêu thương thật sự.



PV: Trong chương 39, có phải Min Min quen một anh chàng tên Quang? Nghe nói, đấy là anh họ của Thuý Nga?



TN (hồ hởi): Chính xác. Anh Quang cao lớn, cũng bảnh bao, lại chạy Yamaha chứ không martin như Chan Chan.



PV: Tại sao lúc ở xe bus, Thuý Nga không nói anh Quang chở hai người luôn?



TN: Nếu có tôi về chung thì "kế hoạch" sẽ bị phá hỏng.



PV (tò mò): Kế hoạch gì vậy?



TN (nghênh mặt): Bí mật. Khúc cuối sẽ bật mí.



PV: Tò mò quá. Tôi thấy kịch tính nhất là buổi chiều hôm sau, anh Quang và Chan Chan "giành" nhau việc đưa Min Min về nhà. Kết quả Min Min theo ai?



TN: Đến đó sẽ biết.



PV: Hình như chị Trân Chân đột nhiên xuất hiện ngay lúc đó?



TN: Đúng! Min Min rất tức giận. Tôi cũng vậy.



PV: Sau sự hiểu lầm lần này, vẻ như gần cuối Min Min và Chan Chan đã "đụng" phải một vấn đề rất nghiêm trọng.



TN: Phải. Chính điều đó khiến cả hai chia tay thật sự.



PV: Thế họ có quay lại với nhau?



TN: Tôi mà nói thì tác giả sẽ giết tôi mất.



PV: Mọi người đang thắc mắc, Nhật ký mang thai khi 17 sẽ kết thúc HE hay SE? Thuý Nga có thể bật mí một tí.



TN: Chờ đợi là hạnh phúc. Hãy tin điều ấy. (tất nhiên chỉ là chờ trong một khoảng thời gian vừa phải và nhất định).



PV: Cám ơn Thuý Nga đã cung cấp thông tin này. Câu hỏi cuối cùng trước khi kết thúc bài phỏng vấn: Thuý Nga có thể chia sẻ với mọi người bạn thích chương nào nhất trong 54 chương của NKMTK17?



TN (suy nghĩ): Ừm, hẳn là chương 53: Cùng về nhà nhé vợ. Chương đó khá cảm động. Tôi thích Chan Chan của lúc đó.



PV: Cám ơn Thuý Nga đã bỏ thời gian ra tham gia cuộc phỏng vấn. Tôi chúc bạn sức khoẻ, may mắn, thành công.



TN (dùng dằng): Sao hổng chúc người ta ngày càng xinh đẹp và sớm có boyfriend???



PV (cười cười): Vâng, tôi xin thêm hai điều chúc đó vào nữa. Tạm biệt.