Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17
Chương 48 : Mất con
Ngày đăng: 14:46 18/04/20
Ngày 14 tháng 04
Hôm nay chủ nhật, tôi lại đến lớp tiền sản của cô Bích. Lạ là tiết học này không có Thu Cúc. Nếu như bình thường thì có lẽ tôi đã chẳng lo lắng làm gì nhưng vì sau khi biết rõ cuộc sống của em ở nhà cộng thêm ông cha bạo lực nên lòng tôi tự dưng xuất hiện nỗi bất an. Chỉ mong rằng, cô bé tội nghiệp ấy sẽ không gặp phải chuyện gì tồi tệ.
"Làm gì thẫn thờ vậy?"
Tôi sực tỉnh, quay qua thấy chị Hiền Lan nhìn mình vẻ tò mò. Tôi liền cười cười bảo:
"Không có gì. Em đang suy nghĩ vài chuyện."
Dường như chị Hiền Lan không nghe câu trả lời của tôi vì cứ mãi nhìn vào màn hình điện thoại. Thấy lạ, tôi bèn hỏi: "Chị chờ điện thoại của cái anh đó nữa hả?"
"Ừm... hôm qua anh ấy gọi điện hẹn chị chiều nay gặp mặt. Nghe chất giọng nghiêm túc của ảnh sao chị thấy nghi nghi quá. Có khi nào ảnh quyết định chia tay với chị không."
Trông dáng vẻ lo lắng của chị Hiền Lan mà tôi đâm nản. Tôi tự hỏi, sao trên đời có nhiều người cứ thích bám víu lấy những mối quan hệ mà đã thấy rõ là nó sẽ có kết cục không tốt đẹp. Cô chị Hiền Lan này coi bộ "luỵ" tình dã man. Thảo nào nhìn mặt thấy khổ khổ.
"Em nghĩ, nếu anh ta đã muốn chấm dứt với chị thì dù muốn hay chăng chị cũng phải chịu."
Chả biết câu nói quá ư rõ ràng từ tôi có khiến nỗi buồn của chị Hiền Lan thêm chồng chất không mà gương mặt chị càng ảm đạm sầu thảm hơn khi nãy. Người ta bảo, không nên cướp đi cái phao cuối cùng của kẻ sắp chết đuối. Tôi hiểu nhưng thiết nghĩ nếu cái phao ấy bị thủng thì hy vọng đó chẳng khác nào là ảo, kéo dài chỉ thêm mệt mỏi. Với lại tính tôi trước giờ vốn thẳng, nghĩ sao nói đấy. Đơn giản, tôi vẫn mong chị Hiền Lan hãy nhìn vào thực tế để đừng tự làm khổ mình, nhất là làm khổ đứa con trong bụng.
"Có lẽ em nói đúng..."
Câu nói chán chường của chị Hiền Lan vừa dứt thì cửa phòng mở, cô Bích đi vào mỉm cười chào cả lớp. Vậy là cuộc nói chuyện của hai chúng tôi đành gác lại để bắt đầu vào tiết học.
Khoảng hơn mười một giờ trưa lớp tan. Tôi và chị Hiền Lan cùng đón xe buýt về nhà. Trong lúc chờ thì chuông điện thoại reo. Nhìn màn hình thấy số tên Chan Chan nên tôi hơi lưỡng lự.
"Tớ nghe đây." – Cuối cùng tôi cũng bắt máy – "Có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia giọng Chan Chan vang lên khá to lại đầy gấp gáp: "Không hay rồi Min Min! Ban nãy mẹ Thu Cúc đến nhà đằng này báo là cô bé bị ông cha tàn bạo đưa đi phá thai!"
"Cái gì?! Thật ư? Vậy giờ Thu Cúc sao rồi?"
"Không biết nữa. Lúc đằng này và mọi người đến bệnh viện phụ sản thì Thu Cúc đã bị đưa vào phòng nạo thai. Hiện chưa rõ ra sao..."
"Em đừng suy nghĩ nhiều, lo nghỉ ngơi để chóng khoẻ."
Thu Cúc im lặng chốc lát rồi buột miệng nói:
"Thế... nghĩa là... con em chết rồi."
"Thu Cúc à."
"Em biết đứa trẻ đó sẽ không thể chào đời." – Thu Cúc cắt ngang lời tôi, hướng ánh mắt buồn bã lên trần phòng – "Vốn dĩ chẳng ai mong muốn có nó cả. Sáng nay cha trở về và lại đánh em. Trong lúc bỏ chạy khỏi ông, em lỡ trượt chân té xuống dốc đường. Em thấy bụng rất đau và có máu chảy ra. Lúc ấy là em hiểu nó sẽ chết."
Tôi ngồi lặng đi trên ghế. Trước khi được đưa đến bệnh viện, Thu Cúc có lẽ đã sảy thai.
"Khi đứa trẻ bị lấy ra chẳng hiểu sao em đau lắm vì vậy đã hét lên. Em... thật sự đau lắm! Chị ơi, kể từ giờ em thề sẽ không sống dễ dãi... Em nhất định giữ gìn bản thân để không phải lặp lại bi kịch tồi tệ này thêm một lần nữa..."
Thấy Thu Cúc bật khóc nức nở thì tôi lo lắng, tay giữ chặt đôi vai đang run bần bật của em.
"Bình tĩnh nào em! Đừng kích động, ảnh hưởng đến vết mổ."
Thu Cúc bấu chặt lấy hai tay tôi đồng thời ngước nhìn với đôi mắt đẫm lệ, nói đứt quãng:
"Chị Min Min, em muốn... xin chị một chuyện."
"Được, nếu có thể giúp em thì chị sẵn sàng."
Vừa dứt lời thì tôi ngạc nhiên khi Thu Cúc nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi.
"Con em mất rồi vì vậy chị nhất định phải sinh đứa bé này ra nhé! Khi nào chị sinh nó ra thì nhớ cho em bồng ké với... Chị hứa đi. Hứa với em đi."
Lặng người trong chốc lát rồi tôi mau chóng nhận ra bản thân đang xúc động.
"Chị hứa."
Thu Cúc nhìn tôi mỉm cười, nước mắt cứ tranh nhau rơi ướt đẫm gối tựa đầu. Tôi cũng nhìn em, cười thật tươi đồng thời gật đầu liên tục như muốn em hãy tin vào lời hứa này.