Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 100 : Oán giận
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
“Chị Tử San, Triển Lệnh Nguyên là kẻ săn mồi tài chính nổi danh của phố Wall, chúng ta chọc giận anh ta, có thể…” Thấy Triển Lệnh Nguyên đi, Tiểu Tiền Đài có chút lo lắng kéo Trần Tử San.
“Kẻ săn mồi thì sao? Người ngoài có thể sợ anh ta trả thù, còn chúng ta ấy à, chúng ta chỉ nhận tiền không nhận người, chỉ cần phán đoán lần1này của Hàm Như không sai, thì dù anh ta có muốn đi, cũng có một đống lớn nhà giàu cầm tiền xin chúng ta giúp đỡ đầu tư. Anh ta không làm được gì đâu, lại còn có thể bị người ta cười nhạo ngu ngốc.”
“Chị tin tưởng phán đoán của Triệu Hàm Như đến vậy sao?” Một nhân viên mới vào làm không xem trọng Triệu Hàm Như mấy. Triệu8Hàm Như nhìn trạc tuổi anh ta, có vẻ ngoài mỏng manh như những cô gái bình thường khác. Còn Triển Lệnh Nguyên là người chuyên nghiệp trong giới chuyên nghiệp, anh ta đã không xem trọng loại cổ phiếu đó, mà cô lại dám kiên trì?
“Cậu vừa tới nên không biết thành tích vĩ đại của Triệu Hàm Như. Thời gian trước, cô ấy chọn mua cổ phiếu của Leman, cậu2biết cổ phiếu này tăng giá gấp bao nhiêu lần không? Gấp sáu lần! Cô ấy mua một lượng lớn cổ phiếu lúc nó còn ở giá thấp, khi đó cô ấy chỉ dùng ba trăm triệu của công ty. Bây giờ cô ấy bán một nửa cổ phiếu, thu vào gần một tỉ. Cậu nói điên cuồng hay không điên cuồng?” Từ sau chuyện của công ty Leman, Tiểu Tiền Đài4đã trở thành fan của Triệu Hàm Như.
“Tôi biết những chuyên này, Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc được gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ của phố Wall, do bọn họ còn trẻ tuổi nhưng lại có ma lực sửa dở thành hay. Tôi nguyện ý gia nhập công ty là vì muốn xem sự lợi hại của bọn họ. Có điều, hôm nay tôi có chút thất vọng rồi.”
Nhân viên mới nói thẳng, anh ta là con cưng của trời, từ nhỏ đến lớn luôn nằm trong top 10 của các trường học danh tiếng, lại còn nhảy hai lớp ba lần. Lúc Triệu Hàm Như tốt nghiệp khoa chính quy Học viện ST, anh ta đã học xong chương trình thạc sĩ tại Trường Đại học Kinh doanh Wharton. Anh ta tự đánh giá bản thân không hề kém Triệu Hàm Như. Trong sự kiện lần này, anh ta không ủng hộ Triệu Hàm Như, nên đã tìm Khúc Nhạc nói chuyện nhiều lần.
Thái độ của Khúc Nhạc hòa nhã mà kiên định, tuyệt đối ủng hộ phán đoán của Triệu Hàm Như, khiến anh ta rất bất mãn. Anh ta cảm thấy Khúc Nhạc hoàn toàn mất đi phán đoán khách quan, giống như Triển Lệnh Nguyên nói, anh yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn.
“Vì sao thất vọng? Cậu cảm thấy gấp sáu lần không phải là sửa dở thành hay?” Tiểu Tiền Đài nhìn nhân viên mới với ánh mắt kỳ lạ.
Triệu Hàm Như rúc người trong ghế xoay, dáng vẻ rất yếu đuối, nhưng khuôn mặt lại vô cùng âm trầm, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, “Em muốn từ chức.”
“Đừng làm loạn nữa, cũng đừng hở một chút là nói từ chức, em biết anh sẽ không cho em làm vậy mà.” Khúc Nhạc không tức giận, chỉ nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ, giống như một người bạn trai kiên nhẫn dỗ dành bạn gái. Không chỉ anh đã quen với tính tình nóng nảy của cô, mà toàn bộ người của công ty cũng đã quen rồi.
Anh biết cô chỉ nói ngoài miệng mà thôi. Nếu cô thật sự muốn ra riêng, thì cô đã sớm âm thầm lặng lẽ nhảy ra ngoài rồi, chứ làm gì phải oán giận trước mặt anh mỗi ngày.
Con gái nhà người ta hở một chút là lấy chuyện “chia tay” ra uy hiếp bạn trai, còn cô thì hở một chút là lấy chuyện “từ chức” ra uy hiếp ông chủ, mà ông chủ còn phải dịu dàng an ủi, không có mấy người có thể hưởng thụ đãi ngộ như cô.
Cô tức giận vứt văn kiện lên bàn, dù cô có cố gắng và làm tốt như thế nào đi nữa, mọi người vẫn luôn nghi ngờ quyết định của cô hoặc là nghi ngờ cô dựa vào anh.
Chỉ cần cô còn làm việc ở đây, thì cô còn phải sống dưới cái bóng của anh!
Bảo cô từ chức, bây giờ cô làm không được, quỹ đầu cơ này do cô và Khúc Nhạc sáng lập từ hai bàn tay trắng, tận mắt cô nhìn nó lớn lên, giống như con ruột của mình vậy. Còn cô và Khúc Nhạc, giống như đôi vợ chồng cần phải ly hôn, nhưng bởi vì có ràng buộc, nên không thể ly hôn.