Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 114 : Chết tâm

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Danh lợi của ánh đèn sân khấu là ước mơ rất nhiều cô gái, có cô gái nào mà không từng khát vọng được hàng vạn người chú ý, cuộc sống tỏa ánh hào quang như công chúa?



Giới nghệ sĩ bây giờ khác xa ngày xưa, trước đây, rất nhiều cô gái tiến vào nghề này là vì mưu sinh. Nhưng bây giờ, càng ngày càng có nhiều cô gái có gia cảnh tốt vào nghề này để hưởng thụ cảm giác được người khác1sùng bái hâm mộ. Giống như Triệu Tuyết Như vậy, bản thân đã là thiên kim đại tiểu thư, không phải cũng đập rất nhiều tiền để lăn lộn được trong giới hay sao?



Triệu Hàm Như lắc đầu không chút do dự: “Không có hứng thú. Tôi không thích cuộc sống chịu sự săm soi của người khác, nhưng tôi cũng rất vui vì được quen anh, tôi rất có hứng thú đầu tư vào giới giải trí, mọi người cùng nhau kiếm tiền.”



“Tôi cũng8rất vui, tôi tin sau này chúng ta nhất định sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác hơn.” Kha Kiệt tươi cười tiễn cô đến cửa ra vào, đúng lúc gặp Triển Lệnh Nguyên vẻ mặt ngả ngớn mang theo cô bạn gái gợi cảm của anh đi đến.



Triển Lệnh Nguyên kinh ngạc nhìn cô: “Sao cô lại ở đây? Cô cũng cảm thấy hứng thú với chỗ này à?”



“Có chút việc riêng thôi.” Triệu Hàm Như liếc qua cô bạn gái bên cạnh Triển2Lệnh Nguyên, mỗi lần gặp lại là một người khác. Cô cũng chẳng buồn nhiều lời với anh ta, chỉ đáp có lệ một câu.



“Việc riêng?” Triển Lệnh Nguyên cũng không nhận ra Kha Kiệt. Anh ta nghi hoặc nhìn Kha Kiệt từ trên xuống dưới một lượt. Người đàn ông trung niên đã bắt đầu hói đầu này hiển nhiên không thể nào là gu của Triệu Hàm Như được.



“Cô ở đâu? Anh đưa cô về?” Triển Lệnh Nguyên ma xui quỷ khiến thế4nào lại mở miệng.



“Triển Lệnh Nguyên!” Cô nàng có dáng người nóng bỏng nổi đóa, anh thật sự coi cô ta đã chết rồi à?



“Không cần đâu!” Triệu Hàm Như và cô gái kia gần như đồng thời mở miệng. Cô và anh vốn chẳng thân quen, thậm chí có thể nói là cô vốn rất ghét anh, ăn no rửng mỡ mới cần anh đưa.



“Anh vẫn nên đưa cô về thì hơn.” Triển Lệnh Nguyên ân cần lạ thường.



“Anh quá đáng lắm rồi đó!” Cô bạn gái gợi cảm của Triển Lệnh Nguyên vốn là một minh tinh chưa có tiếng tăm, vóc người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, dù tức giận nhưng vẫn không kích động bỏ đi ngay.
“Uống một ly nhé?” Triển Lệnh Nguyên vô sỉ lợi dụng.



“Không được.” Trước giờ cô không phải loại người mặc cho người khác định đoạt: “Nếu anh không muốn nói thì thôi, tự tôi sẽ hỏi anh ấy.”



“Cô cho rằng cô có thể hỏi được cậu ấy sao?” Triển Lệnh Nguyên đốt một điếu xì gà, tâm trạng rất tốt, nhả ra ngụm khói.



“Có ý gì?” Vẻ mặt Triệu Hàm Như lạnh đi.



“Không có ý gì hết, anh biết cô rất tự tin rất cố chấp, hay là đồng ý đi uống một ly với anh đi, như vậy có một số việc mới có thể tự mình đi tìm chân tướng.”



Triệu Hàm Như nhìn Triển Lệnh Nguyên, biết anh ta đang cố tình dụ cô. Nếu cô trông mong cầu xin thì quá đúng ý anh ta rồi.



Triển Lệnh Nguên nhìn cô, không chút do dự khởi động chiếc xe đua, nghênh ngang phòng đi, khóe miệng hơi mỉm cười.



Triệu Hàm Như lái xe cũng không nhanh. Triển Lệnh Nguyên và Trần Tử San đều đã xác nhận chuyện này, vì thế nó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô rất nhiều, nhưng cô không phải loại người nghe gió đã tưởng bão. Cô vẫn luôn tin tưởng Khúc Nhạc sẽ không phản bội mình. Vậy là dứt khoát dừng xe ở ven đường, gọi điện thoại cho Khúc Nhạc. Cô nhất định phải nghe được chính miệng anh giải thích, có những lời phải chính miệng anh nói thì cô mới tin.



Khúc Nhạc không nghe điện thoại…



Đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng lời của Triển Lệnh Nguyên vẫn cứ khuấy động tâm trí Triệu Hàm Như. Cô không cam lòng gọi hết lần này đến lần khác.



Một buổi tối trôi qua, trong điện thoại vẫn luôn truyền đến tiếng “Tút tút” không có người nghe máy. Triệu Hàm Như nhìn vạch báo pin trên điện thoại, chỉ còn lại một phần trăm pin. Ánh mắt cô chết lặng gọi một cuộc cuối cùng.