Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 124 : Thất tình

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


“Không gọi được cho Khúc Nhạc.” Ánh mắt Triệu Hàm Như phức tạp. Cô không biết nên cảm thấy sợ hơn hay là may mắn. Nếu anh thật sự nhận điện thoại, cô cũng không biết phải giải thích với anh như thế nào. Không, chắc là cứ xin anh tha thứ còn hơn.



Trần Tử San nhét điện thoại lại vào tay cô: “Chị cũng mặc kệ em đấy, nếu em không muốn làm căng với cậu ấy thì tốt nhất nên giải thích1rõ ràng chuyện này với cậu ấy. Gọi tiếp đi, gọi cho tới khi nào cậu ấy nhận điện thoại của em mới thôi.”



“Haiz, nếu anh cố tình không nhận điện thoại của em thì sao?”



“Vậy vẫn phải tiếp tục gọi, đây là báo ứng, ai bảo em lúc đó không chịu nhận điện thoại của cậu ấy? Bất kể như thế nào, chuyện này nhất định phải do em đích thân nói với cậu ấy. Chớ có đùn đẩy cho chị, trừ phi8em định cả đời không qua lại với cậu ấy nữa. Em cũng phải chín chắn hơn đi, bây giờ bọn em vẫn còn chưa chia tay, mặc dù em đã đơn phương tuyên bố chia tay nhưng cậu ấy vẫn chưa thừa nhận, nên bọn em vẫn đang là người yêu đấy. Đến điện thoại mà em cũng không dám gọi thì quả là quá đáng lắm biết không? Vả lại, dù bọn em không phải người yêu thì cũng là đối tác2làm ăn. Chuyện em rút khỏi công ty cũng phải thông báo cho đối tác một tiếng chứ, nếu không quả là quá thiếu đạo đức nghề nghiệp.”



Cô mím môi, cảm thấy lời của Trần Tử San rất có lý, bất kể như thế nào thì trong chuyện này, cô đều đuối lý, nên mới sợ hãi phải gọi điện cho anh.



Còn chưa đến hai mươi bốn tiếng nữa là khai trương rồi, cô không rời điện thoại lấy một giây, ngay cả lúc4ngủ cũng nắm chặt điện thoại, sợ bỏ lỡ điện thoại gọi lại của anh.



Nhưng cuối cùng cô vẫn phải thất vọng.



“Vẫn không gọi được à?” Trần Tử San cũng cảm thấy không bình thường. Từ sau Khúc Nhạc biết, bởi vì lần trước anh không nhận điện thoại của Triệu Hàm Như khiến cô nhóc này quậy tung một trận, sau đó một ngày hai mươi bốn giờ, lúc nào Khúc Nhạc cũng mở máy, sợ không nhận được điện thoại của cô. Hơn nữa theo buổi họp báo thì địa vị của anh ở Tài chính Hồng Hải cũng đã dần ổn định rồi, cũng không cần bận tới mức hai mươi bốn tiếng không nhận được điện thoại của cô chứ?



“Dùng điện thoại chị gọi cho cậu ấy.”



Triệu Hàm Như nhận lấy chiếc điện thoại Trần Tử San ném tới, ngón tay bất giác khẽ run lên, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.




Cô cười nhưng ánh mắt không hề cười: “Chẳng ra sao cả, anh ấy biết trước rồi. Chị Tử San, em nhờ chị một chuyện.”



“Chuyện gì?” Trần Tử San thấy không ổn.



“Em và anh ấy đã hoàn toàn chia tay rồi. Trong khoảng thời gian này, cảm xúc của em có thể sẽ không được ổn định. Chị hãy cố gắng đừng nhắc tới anh ở trước mặt em. Nếu anh ấy tới để tiếp quản chuyện của công ty thì chị giúp em ra mặt nhé. Em không muốn gặp lại anh ấy.” Hàm Như càng như vậy cười, Trần Tử San càng thấy hoảng sợ, không dám hỏi nhiều mà đồng ý luôn.



Triệu Hàm Như nhanh chóng chuyển ra khỏi căn hộ cũ, thuê một căn hộ nhỏ đối diện công ty, tiếp tục giữ tác phong cuồng công việc, phần lớn thời gian đều ăn ở tại công ty.



Trần Tử San nhìn quầng mắt màu xanh nhạt của cô, không nhịn được mà khuyên nhủ: “Nghề này của chúng ta mặc dù vất vả nhưng cũng không cần điên cuồng như em đâu. Mặc dù bây giờ em còn trẻ nhưng cứ tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra chuyện thật đó.”



“Chị Tử San, chị đừng lo, làm xong đơn này nhất định sẽ thưởng cho chị một phong bì thật dày.” Cô cười an ủi Trần Tử San, mở hộp cơm ra.



Trần Tử San nhìn thoáng qua rồi lại không đành lòng nhìn lại: “Em cũng đâu cần làm quá như vậy chứ? Gầy như vậy rồi còn giảm béo hả? Không bằng trực tiếp nhịn đói tu tiên đi.”



“Đây là thực phẩm dinh dưỡng.” Trong hộp cơm chỉ có vài miếng rau quả, ngay cả sốt salad cô cũng không trộn mà cho vào miệng luôn: “Chẳng phải chị bảo em phải chú ý đến cơ thể hay sao?”



Trần Tử San há hốc mồm nhìn cô: “Như thế mà cũng ăn được? Em bị mất vị giác rồi à? Chị bảo em chú ý cơ thể chứ không bảo em một ngày ba bữa đều ăn rau, em có phải trâu đâu!”