Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 13 : Tâm sự
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
Triệu Minh Vĩ quẳng cái ly xuống đất, “Tống Cẩn thật đáng ghét, rõ ràng bà ta muốn đứng về phía Trịnh Kính mà. Nhưng Trịnh Kính là cái thá gì chứ? Trong tay có chút cổ phần nào. Nếu không có Tống Cẩn ủng hộ thì ông ta có thể lên làm chủ tịch Hội đồng quản trị sao? Đều tại mấy tên ngu xuẩn kia! Nếu lúc đó Triệu Minh Hoành không chết trong tù thì lão ta đã bị định tội rồi, cổ phần của lão ta đã sớm thuộc về bố, đâu đến lượt Triệu Hàm Như thừa kế! Mỡ đến miệng còn rơi, trận này chúng ta bày ra đúng là uổng phí, chỉ tổ cú kêu ma ăn!”
Triệu Cương, con trai duy nhất của Triệu Minh Vĩ cẩn thận nhìn bốn phía: “Ba nói nhỏ chút, việc này không thể để người khác biết được. Con cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Chúng ta hoàn toàn không động tay động chân, đang yên đang lành sao bác lại chết được? Nghe nói lúc bác vừa biết tin Tống Du chết thì mới chết? Có phải là tự sát không? Vì như vậy không bị định tội, có thể để lại tài sản cho Triệu Hàm Như.”
Triệu Minh Vĩ gật đầu: “Với tính cách chiều chuộng vô độ của vợ chồng bọn họ đối với Triệu Hàm Như mà nói thì đúng là có khả năng này. Nhưng con người lão ta rất ham sống sợ chết, không thể tự sát như vậy được?”
Là anh em biết bao nhiêu năm, Triệu Minh Vĩ tự nhận hiểu rất rõ tính cách của anh trai. Lúc ấy, Triệu Minh Hoành hẳn phải nghĩ trăm phương ngàn để ra khỏi đó, bảo vệ Triệu Hàm Như mới đúng, sao có thể dễ dàng tìm cái chết như vậy được: “Huống hồ tự sát trong tù đâu dễ như vậy?”
“Chẳng lẽ còn có người khác chen chân vào?”
“Lúc Triệu Minh Hoành chết, ba có đi xem thi thể của lão ta, quả thật trên người không có bất kỳ vết thương nào, báo cáo pháp y cũng nói chết do đau tim.”
“Bác quả thật là có bệnh tim, chẳng lẽ thật sự chỉ là đột tử thôi sao?”
“Sớm không chết muộn không chết, sao lại có thể chết đúng lúc vậy được?”
“Ý trời! Ý trời!” Triệu Minh Vĩ bẻ cổ tay thở dài. Bày trận lâu như vậy, ai ngờ ông trời lại không giúp ông ta.
Triệu Tuyết Như ghen ghét: “Hời cho con ngu Triệu Hàm Như rồi! Bây giờ nó thừa kế nhiều tài sản như vậy, trốn ra nước ngoài, hằng ngày ăn chơi nhảy múa...”
“Nếu nó cứ trốn ở nước ngoài cả đời thì cũng là chuyện tốt.” Triệu Minh Vĩ hơi chột dạ. Dù biết rõ cô cháu gái này yếu đuối bất tài, nhưng ánh mắt trước khi cô rời đi vẫn khiến ông ta hơi sợ hãi. Vẻ hận thù khắc cốt ghi tâm đến chết không quên khiến ông ta chỉ nghĩ đến thôi đã toát mồ hôi lạnh rồi.
Tống Cẩn vốn không thích tâm sự chuyện riêng, vậy mà bây giờ lại bắt đầu nói về cuộc hôn nhân của mình: “Ông ấy là đàn anh của dì ở Học viện luật, hơn dì ba tuổi, thật sự là người vô cùng ưu tú… Có ngại dì hút thuốc không?”
“Có ạ. Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, sau này bỏ được thì dì bỏ đi.”
Đã lâu rồi bà không được nghe những lời quan tâm thế này, chỉ có người thân mới quan tâm bà như vậy. Nhưng người thân của bà cũng chỉ còn đứa trẻ này thôi.
Trong khoảnh khắc đó, Tống Cẩn đột nhiên muốn khóc: “Ông ấy không hút thuốc lá, dì cũng mới học hút sau khi ông ấy đi. Lúc đầu, dì thực tập ở chỗ của ông ấy, sau đó làm trợ lý luật sư. Rồi sau nữa, bọn dì đến với nhau như lẽ đương nhiên... Sau này, dì và ông ấy mở một văn phòng luật sư cùng với mấy người bạn. Thật ra dì cũng không ghét trẻ con, cũng từng muốn có một đứa bé, nhưng ai ngờ ông ấy lại đột nhiên...”
Tống Cẩn không thể khống chế cảm xúc của mình để nói tiếp, đành im lặng thở dài.
Triệu Hàm Như nghe nói chú mất trong một vụ xả súng ngoài ý muốn. Khi đó Tống Cẩn gần như suy sụp. Tống Du còn phải vội vội vàng vàng bay qua chăm sóc bà mấy tháng.
Cô nhắm lại mắt, không ai hiểu rõ nỗi đau những người thân yêu nhất đột ngột qua đời hơn cô. Người hôm qua còn ôm hôn bạn, chỉ trong một đêm đã rời xa bạn.
Hai người cô yêu nhất trên đời, nói đi là đi luôn.
“Lúc ấy, dì vô cùng đau khổ, dù ở văn phòng hay ở nhà, dường như nơi nào dì cũng trông thấy bóng dáng của ông ấy. Trong phòng làm việc của ông ấy có cái bàn của ông ấy, cốc của ông ấy, cà phê mà ông ấy thích uống… Trong tủ quần áo có quần áo của ông ấy, trong tủ giày có giày của ông ấy, trên sách của dì vẫn còn chú thích của ông ấy... Như thể ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh dì, nhưng dì lại vĩnh viễn không thể nhìn thấy ông ấy nữa rồi. Dì chỉ biết khóc đến thiếp đi, tỉnh dậy lại khóc, chẳng biết qua bao lâu, bắt đầu ngơ ngác lao vào công việc. Cũng may vẫn còn có công việc cứu vớt dì. Chỉ có lúc làm việc thì dì mới có thể tạm quên ông ấy, bận rộn là thuốc giảm đau tốt nhất. Hàm Như, cháu thấy có đúng không?”
“Có lẽ vậy.” Triệu Hàm Như từ chối cho ý kiến.