Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 142 : Chê cười
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
“Cái gì? Không thể nào đâu! Boss biết theo đuổi bạn gái? Lại còn không theo đuổi được?” Hai nữ thư ký đều mang vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa không cam lòng, rốt cuộc là cô gái nào không có mắt như thế?
“Được rồi, dừng ở đây đi, đừng đào sâu thêm nữa,1boss không thích chúng ta bàn tán chuyện riêng của cậu ấy đâu.” Một thư ký cũng tốt nghiệp từ Học viện ST, bây giờ đang là trưởng team thư ký, trừng mắt nhìn cậu đàn em vừa để lộ chuyện.
“Từ Dương, anh đừng nghiêm túc vậy mà, anh biết boss đã lâu rồi,8chắc chắn là biết gì đó. Anh nói chính xác cho bọn em nghe đi, bọn em bảo đảm sau này không bàn tán gì nữa.” Trong mắt hai nữ thư ký tràn đầy tò mò.
“Trên thực tế, anh chẳng biết gì cả.” Từ Dương cười cười. Anh ta từng nghe thư ký khác2nói Khúc Nhạc có sự quan tâm khác thường với Triệu Thị, lại nhớ Triệu Tuyết Như là con gái của Triệu Minh Vĩ, chẳng lẽ Triệu Hàm Như là con gái của Triệu Minh Hồng?
“Nếu boss muốn cho chúng ta biết thì sẽ không gạt chúng ta, còn không muốn cho chúng ta4biết thì chúng ta không nên đoán này đoán kia làm gì. Chuyện ngày hôm nay, mọi người dừng lại ở đây thôi, bước ra ngoài cánh cửa này, không ai được phép nhắc tới nữa. Mọi người cũng biết Hồng Hải đang đối mặt với tình hình gì, có biết bao nhiêu người đang dòm ngó từng hành động của boss, chỉ một câu nói vu vơ của chúng ta cũng có thể dẫn tới nguy cơ cho Hồng Hải. Từ ngày chúng ta được chọn làm thư ký của boss, chúng ta đã bước lên chiếc thuyền của cậu ấy, trên người cũng có dấu ấn của cậu ấy. Cậu ấy tốt thì chúng ta tốt, nên chúng ta phải quản tốt cái miệng của mình.” Từ Dương thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói.
***
“Gần đây Khúc Nhạc hành động liên tục, trước đây chị không hề biết cậu ấy là người cường thế như vậy.” Trần Tử San vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm tivi.
Tiết mục tin tức tài chính và kinh tế vào buổi trưa đang phát những chấn động trong nội bộ tập đoàn Hồng Hải, Khúc Phong bị bắt, Lý Tịnh từ chức. Người ngoài đưa ra đủ loại suy đoán, ai cũng không ngờ trận cung đấu này lấy câu “ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi” hạ màn. Có rất nhiều người tò mò về Khúc Nhạc, một người trẻ tuổi có thể đấu lại hai thế lực lớn trong tập đoàn Hồng Hải.
“Anh Triển, tôi chỉ xem một tin tức mà phải chịu hàng loạt chỉ trích của anh, tôi thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Đây là chỗ làm việc của tôi, xin anh đừng tới đây làm phiền công việc của chúng tôi. Nếu không tôi sẽ mời bảo vệ đến, lúc đó mặt mũi mọi người đều khó nhìn.” Triệu Hàm Như bỏ đũa xuống, cười lạnh nói.
Nếu Triển Lệnh Nguyên muốn thấy cô suy sụp, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa đầy nước, cơ thể lung lay sắp ngã, thì anh ta nhất định phải thất vọng. Bởi vì cô là Triệu Hàm Như, lòng của cô đã sớm nguội lạnh như sắt thép, chỉ còn một chút mềm mại, nhưng tuyệt đối không phải dành cho anh ta.
Trần Tử San đang ngồi bên cạnh ăn cơm bị thái độ của Triệu Hàm Như làm cho hoảng hốt. Khí thế của cô quá bén nhọn và trực tiếp, không chút nể mặt Triển Lệnh Nguyên, tốt xấu gì anh ta cũng là người đầu tư của bọn họ.
“Hình như Triển Lệnh Nguyên rất tức giận.” Trần Tử San theo Triệu Hàm Như vào phòng làm việc, nhìn kỹ vẻ mặt của cô, để xác định xem cô có đang tức giận hay không.
“Mặc kệ anh ta. Chỉ là một nhà đầu tư nhỏ, có một trăm triệu thôi mà. Nếu anh ta muốn rút vốn, cứ tùy anh ta đi.” Triệu Hàm Như thờ ơ nói.
“Đủ thô bạo!” Trần Tử San giơ ngón tay cái lên.
Công ty mới sẽ nhanh chóng đi vào quỹ đạo, vì tỷ lệ lợi nhuận của bọn họ rất cao, nên có rất nhiều nhà đầu tư lớn nhỏ cầm tiền xin bọn họ đầu tư. Bây giờ, công ty không thiếu tiền, mà cô cũng không thích Triển Lệnh Nguyên đầu tư.