Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 150 : Khẩn trương

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


KHẨN TRƯƠNG



“Không thể nào, quy định này có từ khi bắt đầu giao dịch quyền chọn, nhưng chưa từng có ai sử dụng.” Luật sư Đức vẫn cố chấp với việc thanh toán bằng tiền mặt. Một khoản tiền lớn thế này, có ai ngu mà làm1chuyện như vậy?



“Chưa từng có ai sử dụng, không có nghĩa là sẽ không có ai sử dụng.” Triệu Hàm Như cười nhạt, e rằng bọn nói suông sắp bị Feisu đâm cho một nhát thật mạnh.



Phần lớn kẻ mua bán kỳ quyền là quỹ đầu cơ, bọn8họ đã quen dùng đòn bẩy vốn, nên chưa từng sử dụng quy định này. Nhưng Feisu thì chưa chắc, công ty bọn họ thuộc kiểu cũ, không có cách tư duy của quỹ đầu cơ, nên có thể phát hiện ra được quy định bị người ta2vứt vào xó.



Hơn nữa, chưa chắc Feisu không lấy ra được số tiền này. Mà dù không lấy ra được, thì bọn họ cũng có thể đi vay ngân hàng.



“Tôi nhớ Feisu đã từng xin ngân hàng mở hạn mức tín dụng hơn mười tỷ Euro, vào khoảng4thời gian có án kiện thu mua. Nhất định là bọn họ dùng số tiền này vào kiềm giữ thời hạn.”



Vì trường hợp này mà Triệu Hàm Như gần như nắm hết tư liệu của hai công ty. Cô cảm thấy có chút manh mối, rồi lại không tìm ra. Bây giờ cuối cùng thì cô cũng tìm được một liên hệ trong mớ bòng bong đó. Feisu đã dùng thời gian hai năm để đặt một bàn cờ lớn, “Bọn họ muốn một lưới bắt hết chúng ta!”



Rõ ràng không phải là dân chuyên nghiệp, nhưng Feisu lại ẩn nhẫn, quyết tâm và tàn nhẫn hơn cả dân chuyên nghiệp.



Triệu Hàm Như dẫn Tạ Doãn về phòng, “Position của Feisu còn bao nhiêu?”



“45%.”



“Lại là 45%! Bọn họ đã ở mức này mười ngày, chắc chắn là cố ý! Trong khoảng thời gian này, bọn họ lợi dụng quy định không công bố thời hạn cổ phiếu, e rằng cổ phiếu của bọn họ đã lên tới 75%. Bảo chị Tử San lập tức đi điều tra tổng số là bao nhiêu. Đi ngay lập tức! Không thể kéo dài thêm một giây nào nữa!” Sắc mặt Triệu Hàm Như tái nhợt.
“Đừng nói như vậy, nếu không phải mọi người cố gắng thu thập tài liệu, thì em cũng không thể đưa ra phán đoán như vậy. Mọi người cực khổ rồi, đi ăn cơm thôi, quy định cũ, muốn ăn gì thì gọi đó.” Triệu Hàm Như gật đầu.



“Bây giờ mới phát hiện sự nguy hiểm của nghề chúng ta.” Trần Tử San cười khổ nói, đặc biệt là khi đi một vòng trên ranh giới sống chết, cảm giác sợ hãi vẫn còn đó, chẳng trách Triệu Hàm Như không cười nổi.



“Nói thật, đây là lần đầu tiên em sợ như thế này.” Triệu Hàm Như cầm ly cà phê đứng trước cửa sổ sát đất, có cảm giác lạnh lẽo khi đứng trên cao.



“Không biết thị trường đã loạn thành thế nào nữa.” Trần Tử San đang nói, điện thoại đột nhiên đổ chuông.



Người ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi chuyện công ty Feisu. Trần Tử San tùy tiện trả lời vài câu, tắt điện thoại, rồi hỏi Triệu Hàm Như: “Không có ai gọi điện thoại cho em sao?”



“Rút dây điện thoại bàn, cài từ chối cuộc gọi trên điện thoại di động, nếu có chuyện lớn gì thì bọn họ sẽ liên lạc với chị và Tạ Doãn.” Triệu Hàm Như ngồi xuống ghế sofa, cứ như không liên quan đến cục diện rối loạn bên ngoài.



“Em thật là… E rằng từ nay em đã nổi danh trên phố Wall rồi. Chẳng có mấy người có thể tránh được lần săn bắt này của Feisu.” Trần Tử San buồn cười lắc đầu.



“Chị nói xem, bọn họ lo kinh doanh ô tô của bọn họ đi, bỗng nhiên chạy vào ngành của chúng ta làm gì?” Triệu Hàm Như hơi tức giận, tuy tránh được một kiếp, nhưng cũng suýt chút nữa bị người ta đâm một nhát, khiến cô cảm thấy phẫn nộ.



“Vì tiền thôi, lần này bọn họ có thể kiếm được trên mười tỉ.” Trần Tử San cảm khái.



“Còn chưa tính tới cổ phiếu của Feisu tăng thêm một phần.” Triệu Hàm Như hơi phục, không ngờ một công ty ô tô cũng chơi trò vượt ngành tốt như vậy.