Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 155 : Điện thoại

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


“Không có tên người gửi, nhưng chỗ người nhận đề tên em.” Mặc dù sắc mặt Trần Tử San cũng tái nhợt, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều so với những người khác. Nhưng cho dù1vậy thì ai cũng đều có thể nhìn ra Trần Tử San chỉ đang cố giả vờ mà thôi.



Triệu Hàm Như gật đầu, như thể thứ cô nhìn thấy chỉ là đồ vật bình thường, hoàn toàn không8ảnh hưởng gì đến cô cả, “Báo cảnh sát đi, cứ giao cho cảnh sát xử lý.”



Sự bình tĩnh của cô đã hóa giải cơn khủng hoảng của mọi người. Chính chủ còn không sợ, mấy nhân viên2như bọn họ sợ cái gì nữa.



“Được rồi, vứt thứ này vào nhà kho đi, chờ một lát nữa giao cho cảnh sát, mọi người tiếp tục công việc.” Cô làm như không có việc gì, vỗ nhẹ4lên chiếc hộp, rồi lại vỗ vai Tạ Doãn. “Đừng sợ, chỉ là một trò đùa ác nho nhỏ mà thôi.”



Sắc mặt Tạ Doãn vẫn nhăn nhó như cũ, nhưng vẫn cố miễn cưỡng cười với cô. “Boss, thành thật xin lỗi chị, là do em đã quá ngạc nhiên.”



“Không trách em được, không có chuyện gì đâu, tiếp tục làm việc đi.” Triệu Hàm Như mỉm cười, thoạt nhìn có vẻ thật sự không quan tâm đến thứ đồ vật đáng sợ kia.



“Không hổ là Boss, thật không thể không phục phong độ này của chị ấy!”



“Đúng đấy, vừa rồi tôi cũng bị dọa sợ gần chết!”



“Đêm nay chắc tôi gặp ác mộng mất…”



“Cậu là đàn ông mà còn sợ cái này? Chỉ là một con búp bê thôi mà.”



“Nhưng nó kinh tởm đến thế cơ mà! Nếu tôi mà là Boss thì chắc đã khóc ầm lên rồi.”



“Cho nên cậu mới không phải là chị ấy, tôi cũng nghi ngờ trên đời này vốn không có thứ khiến chị ấy sợ hãi đâu.”



“Không đến mức như vậy chứ, người ta cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi bình thường thôi mà.”



“Bình thường? Cậu đã từng gặp cô gái trẻ nào có khí thế mạnh mẽ như thế chưa?”




Triệu Hàm Như cầm điện thoại, cũng không tức giận vì bị vạch trần, mà chỉ không thể kiểm soát được từng giọt nước mắt đang rơi xuống.



“Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết đi, được không?” Vẻ mặt Khúc Nhạc khó nén khỏi lo lắng, chỉ có một khả năng khiến cô im lặng, đó là cô đang rơi lệ!



“Không có việc gì, em chỉ đang nhớ anh thôi.” Triệu Hàm Như vẫn cố nói dối.



Anh bỗng nhiên đứng dậy, vừa thì thầm dỗ dành cô ở trong điện thoại, vừa đi ra giao một tờ giấy cho thư ký bên ngoài cửa.



“Lập tức đặt vé đi chuyến bay gần nhất tới New York, càng nhanh càng tốt!”



Từ Dương khiếp sợ nhìn tờ giấy, lập tức bay tới New York? Thế còn cuộc họp ngày mai thì sao?



“Từ Dương, Boss đi đâu vậy? Tôi đang có một phần văn kiện khẩn cấp cần anh ấy ký tên ngay.” Cô thư ký xinh đẹp Nghiêm Hiểu Văn đạp giày cao gót bước nhanh tới.



“Đi nói chuyện yêu đương với bà chủ tương lai rồi.” Từ Dương nói với vẻ tức giận ngồi trở lại trên ghế, đặt trước vé máy bay.



Đúng là hồng nhan họa thủy, người sát phạt quyết đoán, bình tĩnh khôn khéo như Khúc Nhạc mà khi đứng trước tình yêu vẫn chỉ như một chàng trai bình thường. Từ Dương thật sự rất tò mò, không biết cô gái có thể khiến Boss liên tiếp làm ra những hành động thiếu lý trí như thế sẽ có dáng vẻ như thế nào.



Nghiêm Hiểu Văn khẽ giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tuông. Mỗi ngày cùng làm việc với ông chủ trẻ tuổi nhiều tiền, anh tuấn nho nhã như thế này, là một người phụ nữ, cô ta khó tránh khỏi có những cảm xúc rung động.



Mặc dù ông chủ đã tuyên bố là mình đã có bạn gái, nhưng trừ Trần Vĩ ra, chưa ai từng gặp qua người bạn gái thần bí này. Vì thế mà cô ta cũng tự thôi miên bản thân mình xem như người bạn gái thần bí kia không hề tồn tại.



Nghiêm Hiểu Văn đứng sững ở đấy mất mấy giây, bước chân bất giác đi về phía cửa khu vườn trên cao. Khúc Nhạc thường hay ra chỗ này gọi điện thoại. Cô ta cách anh chỉ khoảng vài chục bước chân. Nhìn bóng lưng của anh, không biết vì sao lúc này, cô ta lại cảm thấy bóng dáng anh trở nên rất đỗi dịu dàng, không còn giống ông chủ lớn khó gần và sắc bén ngày thường nữa.



Nghe bọn họ nói, anh rất yêu chiều cô gái may mắn kia, luôn dịu dàng và nói những lời ngọt ngào ở trước mặt cô ấy. Nhưng Nghiêm Hiểu Văn vẫn luôn không tin, cô ta cho rằng một người đàn ông lạnh lùng hà khắc như anh tuyệt đối không bao giờ làm như thế.