Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 160 : Lo lắng
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Khúc Nhạc lo lắng ôm vai cô, “Giờ vẫn còn đau? Để anh xem thử, đau lắm sao? Có phải đi mua thuốc không…”
Phát hiện thân thể anh đột nhiên trở nên cứng ngắc, Triệu Hàm Như vừa bực mình vừa buồn cười, “Mua thuốc gì chứ!”
Chưa bao giờ thấy người nào ngốc như vậy, có ai lại vì loại chuyện này mà đi mua thuốc bao giờ!
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khúc Nhạc chẳng còn nghĩ đến chuyện không đứng đắn nào nữa, chỉ tập trung tinh thần lo lắng cho thân thể của cô.
“Sao anh lại đần1như vậy nhỉ!” Triệu Hàm Như tức giận ngẩng đầu lên. Rõ ràng là một người rất thông minh ưu tú, sao ở trước mặt cô luôn vờ ngớ ngẩn?
Giờ anh mới nhận ra là mình bị cô lừa, khuôn mặt anh hơi ngượng ngùng.
Triệu Hàm Như lại bật cười, cảm thấy anh bây giờ bỏ kính xuống, cứ ngây ngô lúng túng trông chẳng khác gì cậu học sinh cấp ba.
“Ngài Khúc, trông ngài không đeo kính rất đẹp trai.” Cô nhìn anh bằng vẻ mặt si mê. Lúc thích một người sẽ luôn cảm thấy trên đời này8chỉ có mình anh ấy là tốt nhất.
“Bà Khúc, dáng vẻ bà không mặc quần áo cũng rất đẹp.” Tay Khúc Nhạc mơn trớn trên da thịt của cô, mới được ăn mặn, anh hiện giờ đang trong trạng thái ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon. Biết vừa rồi cô lừa anh, anh lại muốn ngo ngoe rục rịch.
Đúng là đồ không đứng đắn! Triệu Hàm Như cắn môi, phát hiện với tình trạng hiện giờ mình không thể nào nói chuyện tiếp với anh được. Cô nghĩ đến chuyện tâm sự nói mấy lời ngọt2ngào, còn trong đầu anh thì chỉ có mấy loại suy nghĩ không trong sáng thôi.
Khúc Nhạc cảm thấy mình có phản ứng như thế này cũng là điều dễ hiểu. Từ lúc gặp được cô vào lúc mới 18, 19 tuổi, anh đã phải lòng cô rồi. Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cô gái mà mình yêu cũng rơi vào trong lòng mình, bảo anh làm sao có thể bình tĩnh được như trước kia đây?
“Đừng nghịch, em vẫn còn đang khó chịu đấy.” Triệu Hàm Như vỗ nhẹ lên cái tay không thành thật của anh.4Cô chỉ hơi nhức nhối khó chịu chứ không quá đau đớn, “Em thật sự rất mệt mỏi.”
Nhìn đôi mắt mệt mỏi rã rời của cô, Khúc Nhạc đành ức chế dục vọng của mình, và dịu dàng nói, “Anh ôm em đi tắm nhé?”
“Không cần! Để em tự đi!” Mặt Triệu Hàm Như đỏ lựng, quen biết nhau đã nhiều năm, hai người đã quá quen thuộc với nhau, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cả hai “thẳng thắng gặp nhau”. Vừa hoàn thành xong việc giao lưu thân thể, cô vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng nên cuốn lấy chiếc chăn mỏng rồi chạy vào phòng tắm.
“Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là có người gửi cho em một kiện hàng đe dọa. Chị Tử San dặn em phải bảo vệ mình cho tốt. Thật ra cũng có gì đâu, anh cũng biết em vừa nhìn thấy súng là sẽ gặp ác mộng ngay, vì thế mà đêm hôm ấy em mới khóc, sau đó em quên cất súng đi…”
“Là bưu kiện đe dọa như thế nào?” Khúc Nhạc rất tỉnh táo hỏi lại, hoàn toàn không bị cô lừa.
Cuộc sống ở nước ngoài của cô rất đơn giản, theo lý thì không thể kết thù với người nào mới đúng.
Triệu Hàm Như kể đơn giản cho Khúc Nhạc nghe chuyện xảy ra ngày hôm ấy, sau đó cười thoải mái, “Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Em nghe nói mấy vị chính khách ngày nào cũng nhận được bưu kiện kiểu này, nhưng chưa từng nghe thấy ai thật sự xảy ra chuyện cả. Sự việc lần này ảnh hưởng tương đối nhiều, nên có thể có một vài quỹ tài chính nhỏ bị phá sản ghen tức với em.”
Khuôn mặt của Triệu Hàm Như đúng là không có vẻ gì sợ hãi. Tất cả những khủng hoảng lúc ban đầu đã tan thành mây khói trong khoảnh khắc cô nhìn thấy anh đến đây rồi.
Sắc mặt Khúc Nhạc rất khó coi. Anh dùng sức ôm chặt cô, cảm thấy hối hận vì quyết định trở lại tập đoàn Hồng Hải lúc trước của mình. Nếu có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ cô chặt chẽ.
“Đừng tự trách nữa, kiện hàng đó cũng đâu phải do anh gửi.” Triệu Hàm Như lại cười rộ lên, dường như thật sự không để ý đến chuyện này.
“Yên nào!” Khúc Nhạc vỗ nhẹ một cái lên mông cô, “Chuyện này không có gì đáng cười đâu.”
“Em biết, em biết, anh đừng nghiêm túc như vậy mà…” Triệu Hàm Như dựa vào anh, miệng không ngừng ngáp dài.
“Anh quyết định mời một người vệ sĩ đáng tin cậy để bảo vệ em…” Khúc Nhạc nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu nhưng không thấy cô đáp lại, hóa ra cô đã sớm ngủ ngay bên cạnh anh rồi.
Khúc Nhạc dở khóc dở cười nhìn Triệu Hàm Như, nhưng anh không hề buồn ngủ. Theo năng lực càng ngày càng tăng lên của cô, cũng sẽ khiến người ta ngày càng chú ý đến cô hơn. Một cô gái người Hoa trẻ tuổi đặt chân ở nơi như thế này sẽ gian nan hơn so với những người khác, có lẽ những kiểu đe dọa như thế này mới chỉ là bắt đầu.
Vì sao mà đám ông trùm luôn có một đội vệ sĩ đi theo đằng sau? Là bởi vì có quá nhiều người ghen tị với họ, nên bọn họ luôn có cảm giác rất không an toàn.
Giống như anh, ở nước Mỹ, anh là một người bình thường vô danh, có thể sống một cuộc sống thoải mái theo ý mình muốn. Nhưng khi ở trong nước, anh không được tự do, mỗi một bước đi đều phải có trong hành trình được sắp xếp sẵn, đó là một kiểu bảo vệ, cũng là một loại trói buộc.