Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 185 : Diễn xuất
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Cái gì?!” Tin tức này như đất bằng dậy sóng, khiến Triệu Minh Vĩ lập tức trợn trừng, ngay cả Triệu Tuyết Như cũng khó nén nổi kinh ngạc.
Người xung quanh chợt bừng tỉnh, thảo nào thái độ của Khúc Nhạc lại khác thường như1vậy, thì ra là chuẩn bị giúp đỡ vị hôn thê của mình tiếp quản Triệu thị.
Tập Đoàn Hồng Hải mặc dù lập nghiệp từ ngành tài chính, hoàn toàn xứng đáng là anh cả trong ngành tài chính ở trong nước, nhưng tiến vào8ngành công thương thì cũng mới là chuyện tầm mười năm nay.
Mấy năm trước, bọn họ đã từng lấn sân kinh doanh sắt thép, nhưng cuối cùng dự án lại chết yểu. Nếu như vợ Khúc Nhạc tiếp quản Triệu thị thì Tập đoàn Hồng2Hải có thể nghiễm nhiên hoàn thành việc thu mua Triệu thị. Có trong tay bộ phận nghiệp vụ sắt thép có thực lực mạnh mẽ của Triệu thị, thực lực tổng hợp Tập Đoàn Hồng Hải hiển nhiên sẽ lên thêm một bậc thang4mới.
Cuộc liên hôn có lợi này rất thường thấy, nên anh vừa mở miệng, gần như tất cả mọi người đều tin tưởng.
Bất kể là Triệu Minh Vĩ hay Triệu Tuyết Như lúc này đều quên sạch vụ án của Triệu Cương, da không còn nữa thì lông bám vào đâu, Triệu Minh Vĩ mất đi Triệu thị chẳng khác nào mất hết tất cả, dù là Triệu Cương hay Triệu Tuyết Như cũng đều không thể tiêu tiêu tiền tùy ý như nước nữa.
Ánh mắt Triệu Minh Vĩ nặng nề. Dưới tình thế cấp bách, lão ta thậm chí quên luôn che giấu, trực tiếp bác bỏ: “Nó còn trẻ như vậy, có tư cách tiếp quản Triệu thị thế nào được? Cho tới bây giờ nó vẫn chưa từng đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào trong công ty, cũng không có bất kỳ cống hiến gì với công ty, cứ nhảy dù* như vậy thì sẽ chẳng ai phục đâu!”
*Nhảy dù: lên thẳng chức cao luôn.
“Ồ, vậy sao?” Khúc Nhạc nhếch môi cười lạnh.
Triệu Minh Vĩ lúc này mới hoàn hồn, khuôn mặt già đỏ bừng, vô cùng khó chịu. Không chỉ là lão ta, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ, nói đến nhảy dù thì có ai có thể hơn được Khúc Nhạc?
“Đương nhiên là thật, cảnh sát đã lập án, nhưng may mà mạng con lớn, chỉ có xe bị đâm cháy thôi, người vẫn may mắn còn sống.” Khúc Nhạc nhếch môi, nở nụ cười lạnh giá, bình tĩnh liếc Lý Tịnh: “Mẹ con cũng biết chuyện này, con còn tưởng rằng bà ta sẽ nói cho bố chứ.”
“Mẹ không biết, làm sao mà mẹ biết được?! Thằng nhóc con từ trước đến nay lúc nào cũng thích giấu mọi chuyện trong lòng, không chịu nói cho ai...” Lý Tịnh giật mình cuống quýt cãi lại, bất luận thế nào cũng không ngờ Khúc Nhạc lại nói loại chuyện bí mật này ra ở nơi thế này.
Khúc Tòng Giản lòng lạnh như băng, ánh mắt đầy phẫn nộ, tuyệt vọng và oán hận nhìn Lý Tịnh.
Lời giải thích của bà ta gạt được người khác chứ không lừa được ông ta. Dù sao cũng làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ông ta đã quá rõ tính cách của bà ta.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của bà ta, hiển nhiên là đã sớm biết chuyện con trai Triệu Minh Vĩ âm mưu giết người, lại còn vội vàng kéo ông ta lại đây, nhiệt tình giới thiệu Triệu Minh Vĩ cho bọn họ, rõ là muốn tạo áp lực khiến Khúc Nhạc buông tha cho nhà họ Triệu.
Khúc Nhạc là con trai độc nhất của bà ta đó! Con trai độc nhất suýt chút nữa bị người ta hại chết, bà ta chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn sốt ruột xin tha cho đối phương?
Rốt cuộc là bà ta quá mức thánh mẫu, hay là bà quá mức vô tình?
Ông ta biết Lý Tịnh ham mê quyền thế. Kể từ khi bị Khúc Nhạc đuổi khỏi Hội đồng quản trị, bà ta vẫn luôn mang bất mãn. Ông ta cũng rất không hài lòng với cách làm việc tàn nhẫn vô tình của con trai. Nhưng đó dù sao cũng là con của bọn họ, cho dù có bất mãn thì bọn họ cũng vẫn phải che chở cho cốt nhục của mình chứ.
Bọn họ có thể mắng anh, có thể oán anh, có thể lạnh nhạt với anh, nhưng tuyệt đối sẽ không hại anh, cũng không thể ngồi nhìn người khác tới hại anh! Đây là điều cơ bản của người làm cha làm mẹ.