Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 189 : Tuyệt vọng
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Đối với kế hoạch thu mua Triệu thị, Lý Tịnh từ lòng tin tràn đầy đến phẫn nộ oán giận, tất cả đều nằm trong dự đoán của ông ta, ngoài dự đoán duy nhất là vợ chồng Triệu Minh Hoành đột nhiên1qua đời.
Ông ta chỉ gặp vợ chồng Triệu Minh Hoành có vài lần, không có giao tình gì nhiều, nhưng cũng biết bọn họ là trụ cột của Triệu Thị, vậy mà lại chết cùng một ngày, dù là ai cũng cảm thấy8có vấn đề.
Vì vậy, ông ta mới cho ngừng kế hoạch hợp tác, thậm chí xóa bỏ bộ phận sắt thép. Dù chuyện này có liên quan đến Lý Tịnh hay không, thì ông ta cũng phải làm vậy để bảo vệ bà2ta, bảo vệ danh dự của Hồng Hải. Điều này khiến cho Lý Tịnh nổi giận rất lâu, đến bây giờ vẫn còn ghi hận.
“Bà và Triệu Minh Vĩ có quan hệ cá nhân?” Khúc Tòng Giản bất giác hỏi. Nhìn người vợ4vẫn còn phong thái thướt tha của mình, trong mắt ông ta chứa đựng tình cảm. Lý Tịnh là một người phụ nữ đẹp, đẹp nhất là khí chất độc đáo, khiến ông ta say mê ngay từ lần đầu gặp gỡ. Đây là nguyên nhân khiến ông ta cảm thấy rung động khi nghe Khúc Nhạc nói ra tình cảm của mình. Ông ta biết rõ cảm giác yêu một người, bởi vì yêu nên có thể chịu đựng tất cả tính xấu, dù biết rất rõ người đó không phải là một người hiền lành.
“Nổi máu ghen?” Lý Tịnh cười lạnh, trong lòng tràn đầy thù hận. Là Khúc Tòng Giản dụ dỗ bà ta, để cho bà ta nếm được mùi vị của quyền lực, khiến bà ta không kiềm được cảm giác yêu thích loại mùi vị này, rồi kéo bà ta xuống, đoạt hết tất cả hy vọng của bà ta.
Bây giờ công ty rơi vào tay Khúc Nhạc, hai người bọn họ cũng xem như là cùng cảnh ngộ. Nhưng những gì Khúc Tòng Giản nợ bà ta, dù có trả cả đời cũng không xong. Nếu không phải vì quyền lực, tại sao bà ta lại phải lấy người đàn ông đáng tuổi cha mình?
“Tôi và ông ta có quan hệ cá nhân hay không thì có liên quan gì đến ông?” Từ sau khi hai người trở mặt, Lý Tịnh chưa từng có sắc mặt tốt với ông ta.
“Tôi lớn hơn bà hai mươi tuổi, chắc chắn sẽ đi trước bà. Nếu bà có thể tìm được một người thật lòng với bà thì tôi sẽ không ngăn cản, mà còn cảm thấy yên tâm. Nhưng người này không được là Triệu Minh Vĩ.” Khúc Tòng Giản lắc đầu.
“Ông đừng có mơ!” Vẻ mặt Lý Tịnh hung hăng dữ tợn, hoàn toàn mất đi phong thái ung dung của phu nhân. Người bị buộc đến đường cùng thì sẽ lộ nguyên hình, “Tôi bị cha con ông lợi dụng cả đời, bây giờ muốn có mới nới cũ? Đừng có nằm mơ!”
Lý Tịnh tức giận phất tay áo bỏ đi, cơ thể bất giác run lên. Bà ta xây dựng thế lực ở Hồng Hải đã nhiều năm, có không ít nhân viên trung thành với bà ta bị giáng chức đuổi việc, đều mong ngày bà ta quay lại Hồng Hải quản lý toàn cục. Bây giờ tất cả chỉ còn là bọt nước, bà ta biết ăn nói với bọn họ như thế nào đây?
Lý Tịnh thất hồn lạc phách, Triệu Minh Vĩ cũng chẳng tốt hơn chút nào. Trong thời gian qua, có thể dùng câu sứt đầu mẻ trán để hình dung lão ta. Vừa phải đề phòng Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc cướp Triệu thị, vừa phải tìm cách cứu Triệu Cương, chuyện nào cũng không dễ làm.
Lão ta vốn gửi hy vọng cứu Triệu Cương lên Lý Tịnh, nào ngờ bà ta hoàn toàn điên rồi, không sợ lão ta loan chuyện năm xưa ra. Không chỉ có như vậy, bà ta còn mắng lão ta và Triệu Cương sao không làm tuyệt tình hơn, cứ giết chết Khúc Nhạc là có thể vĩnh viễn trừ hậu hoạn.
Lão ta bị sự điên cuồng của Lý Tịnh dọa sợ. Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà bà ta lại muốn con trai của mình chết?
Tuy lão ta hận cả nhà Triệu Hàm Như, nhưng lão ta lại sợ hãi Khúc Nhạc. Thế lực của Hồng Hải đã đủ dọa lão ta rồi, huống chi là tác phong tàn nhẫn của Khúc Nhạc. Cậu ta là một nhân vật khủng bố, lão ta không có can đảm đi trêu cậu ta anh.
Nếu Lý Tịnh thật sự hận con trai của mình thì tìm người ám sát Khúc Nhạc đi, cần gì phải kéo ông ta vào? Thần tiên đánh nhau, quỷ nhỏ gặp họa. Chuyện của Triệu Cương đã cho cho lão ta một bài học nặng nề rồi. Thằng con trai đáng thương của lão ta thật sự vô tội, vô duyên vô cớ trở thành người chịu tội thay. Triệu Minh Vĩ lao lực quá độ, tóc trắng hơn phân nửa.