Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 197 : Sấm sét
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Triệu Thị cũ nát hơn trước đây nhiều.” Triệu Hàm Như đứng dưới tầng, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ tòa nhà cao lớn trước đây. Dù vẻ ngoài của nó vẫn như năm đó, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác biệt.
Cô nhớ rõ khi còn bé, bố mẹ đưa cô đến Triệu thị chơi,1bố cô chỉ vào tòa nhà này rồi nói với cô: “Con gái cưng, nơi này là của con, sau này tất cả đều là của con...”
Mẹ cô thì ngăn lại, oán trách: “Con còn nhỏ, anh đừng tạo áp lực cho con bé.”
Sau này, Triệu Hàm Như quyết tâm học lịch sử, không chịu thừa8kế sự nghiệp gia đình. Bố cô hơi thất vọng, chỉ vào tòa nhà nói đùa: “Đây là giang sơn bố mẹ khổ công xây dựng vì con, con muốn hay không thì cũng coi như làm của hồi môn, cho con mang về nhà chồng...”
Lúc trước cô và Trương Gia quấn quít si mê, không2nhìn rõ mọi chuyện. Cô muốn mang lại những thứ tốt nhất của mình cho Trương Gia, nhưng lại không nghe thấy tiếng thở dài của bố mẹ.
Triệu Hàm Như cắn môi dưới, nhắm mắt lại, kiềm chế cảm xúc trong lòng, lúc mở mắt ra thì đã bình tĩnh trở lại.
“Chú dì không có ở4đây, Triệu thị ngày càng đi xuống.” Trịnh Hiệu Dương đúng cạnh cô, cảm khái nói, rồi quay lại cười thiện ý với họ: “Đi thôi, chúng ta vào trong xem. Hàm Như rất lâu rồi không đến đây, còn Khúc tổng chắc cũng lần đầu đến đây?”
Thái độ của Trịnh Hiệu Dương đối với bọn họ rất vừa phải, đối với Triệu Hàm Như thì thân mật nhưng không mất đi sự tôn trọng, cứ như bọn họ thật sự lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chơi với nhau như anh em; đối với Khúc Nhạc thì khách khí mang theo chút cung kính, dường như luôn nhớ đến thân phận Tổng giám đốc tập đoàn Hồng Hải.
Cách đối nhân xử thế chín chắn của cậu ta, cũng có mấy phần giống với phong thái của Trịnh Kính.
“Cảnh còn người mất.” Triệu Hàm Như cười cười, cố ý nhìn cậu ta.
Trịnh Hiệu Dương giống một chủ nhà tận tâm, giới thiệu từng nơi cho hai người, cứ như nơi này là Trịnh thị chứ không phải là Triệu thị. Triệu Hàm Như cười lơ đễnh, nụ cười vẫn nở trên môi.
“Anh Trịnh, anh đến tìm Triệu tổng sao? Hôm nay ngài ấy không ở đây...” Cô gái lễ tân có trí nhớ không tồi, vừa nhìn thấy Trịnh Hiệu Dương đã tươi cười đón tiếp, dù vậy nhưng vẫn để người ta nhận ra chút miễn cưỡng.
Nhà họ Trịnh là cổ đông của Triệu thị, nhưng cũng là đối thủ một mất một còn với Triệu Minh Vĩ. Hai nhà càng đấu kịch liệt thì đám nhân viên như bọn họ rất khó làm việc. Mỗi lần nhìn thấy nhóm phản đối của nhà họ Trịnh này, bọn họ đều như rơi vào chiến sự, dốc toàn lực ứng đối.
“Vị này là?” Phó tổng sợ hãi nhìn Khúc Nhạc, không tin được. Ông ta cũng đoán ra đó là ai, nên tất nhiên không dám liều lĩnh phản bác.
Nhưng ông ta không dám nói lại, không có nghĩa là không có ai dám. Trong đám tay chân của Triệu Minh Vĩ, trưởng bộ phận bảo vệ cười lạnh nói: “Triệu thị có hạng mục đầu tư nào tốt có liên quan gì đến anh, anh nghĩ đây là đâu? Nói chuyện phải tôn trọng chút, nếu còn nói xen vào nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”
“Đây chính là thái độ tiếp khách của Triệu thị?! Với thái độ này của mấy người, sớm muộn gì Triệu thị cũng phá sản!” Triệu Hàm Như tức giận, quát to.
Khúc Nhạc cười nhẹ lắc đầu. Trong trí nhớ của anh chưa từng có ai dám nói với anh như thế, nhất là sau khi anh tiếp quản vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hồng Hải, thái độ của mọi người dành cho anh đều cẩn thận hơn, hôm nay gặp cũng coi mới lạ.
“Lão Bành, đừng nói nữa!” Phó tổng có linh cảm chẳng lành, vội mở miệng mắng át đi.
“Vị này là Khúc tổng của Tập đoàn Hồng Hải, là chồng sắp cưới của cô Triệu.” Trịnh Hiệu Dương lúc này mới cười quái đản nói.
Cái gì?!
Cậu ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây người. Mặc dù đã hơi ngờ ngợ, nhưng khi Trịnh Hiệu Dương thừa nhận, phó tổng vẫn như bị sét đánh trúng người, khiến bọn họ không biết phải làm sao.
Ở đây đều là tầng lớp quản lý cấp cao của Triệu thị, tất nhiên đều biết Khúc Nhạc ở Tập đoàn Hồng Hải có chức vị gì. Một người có máu mặt như vậy đứng bên cạnh Triệu Hàm Như, khiến cán cân vốn đang nghiêng về phía Triệu Minh Vĩ lập tức nghiêng sang cô.
Dù sao thì so với Tập đoàn Hồng Hải, Triệu thị quả thật không đáng chú ý.
Bọn họ đa phần đều là người từ thời Triệu Minh Hoành, cũng đều biết chuyện lúc trước Tập đoàn Hồng hải muốn thu mua Triệu thị. Lúc trước Triệu Minh Hoành và Tống Du đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải Tập đoàn Hồng Hải ngừng dự án thu mua này thì Triệu thị sớm đã đổi tên.
Đã nhiều năm trôi qua, người của Tập đoàn Hồng Hải lại xuất hiện ở đây, như vậy là có nghĩa là gì. Quả thật chỉ cần người có suy nghĩ như Tư Mã Chiêu cũng hiểu được.