Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 206 : Lục đục
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Bố nghe nói con đang điều tra chuyện của tập đoàn Triệu thị năm xưa?” Khúc Tòng Giản không gặp đứa con trai này cũng được một thời gian rồi. Ông ta phát hiện từ sau lần1nói chuyện với Lý Tịnh hôm đó, anh thật sự không hề quan tâm đến công việc của tập đoàn nữa, cứ như hoàn toàn buông tay, hằng ngày chỉ đọc sách viết chữ trong phòng, sống8cuộc sống vô cùng yên bình thảnh thơi. Mặc dù ông ta không quản lý được Lý Tịnh, nhưng vẫn có thể khống chế bản thân không níu chân Khúc Nhạc.
Khúc Nhạc khẽ gật đầu: “Đúng thế.2Sức khỏe của bố có ổn không? Con nghe Tiểu Phạm nói, gần đây bố ho dữ lắm.”
Khúc Nhạc dường như đã liệu trước được ông ta muốn nói gì, vẻ mặt điềm nhiên đổi chủ đề.4Về việc của Triệu Hàm Như, thái độ của anh vô cùng kiên quyết, tuyệt đối không cho phép Khúc Tòng Giản và Lý Tịnh can thiệp vào.
“Con yêu cái cô Triệu Hàm Như đấy đến vậy sao?” Lần này, Khúc Tòng Giản không thuận theo ý anh, lại sầu lo nhìn anh.
“Đúng thế.” Khúc Nhạc bình tĩnh gật đầu, ánh mắt vô cùng thản nhiên.
“Con còn trẻ, chưa từng trải nhiều, có rất nhiều chuyện không nhìn rõ, không thấu đáo. Tình yêu có lẽ rất quan trọng, nhưng không phải là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời con.” Khúc Tòng Giản thấm thía nói. Trước giờ, ông ta luôn nói năng uyển chuyển, không trực tiếp phản đối như Lý Tịnh, mà chỉ nói quanh co về cuộc đời của anh.
“Vậy bố cho rằng thứ gì mới là quan trọng nhất?” Khúc Nhạc thản nhiên hỏi ngược lại. Không đợi Khúc Tòng Giản trả lời, anh đã biên tự diễn nói tiếp.
“Tình thân sao? Tám tuổi con đã ra nước ngoài, không lớn lên bên cạnh bố mẹ, trước tám tuổi thì còn quá nhỏ, không nhớ được rất nhiều chuyện. Đối với tình thân, nói thật ra bây giờ con không có bất cứ ký ức khắc cốt ghi tâm nào hết. Sự nghiệp ư? Lúc đi học con đã tự tay sáng lập công ty, nhưng lại bị bạn bè làm ăn phản bội ngay lúc đưa công ty lên sàn, bị cướp đi quyền quản lý. Khi đó quả thực con đã đau lòng đến không thiết sống, nhưng cũng đã vượt qua rồi. Từ lần đó về sau, con cũng mất đi lòng cố chấp theo đuổi sự nghiệp. Về sau lại gặp được Triệu Hàm Như, chúng con cùng nhau gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập công ty đầu tư. Mặc dù quy mô nhỏ không thể lọt nổi vào mắt xanh của bố mẹ, nhưng đó là khoảng thời gian mà con hạnh phúc nhất. Cô ấy không chỉ là người phụ nữ con yêu nhất, mà còn là người bạn tốt nhất, và là đồng đội con tin tưởng nhất. Hơn hết, cô ấy là người bạn tri kỷ của con, làm bất cứ chuyện gì vì cô ấy đều đáng giá.”
Mặc dù anh không nói hết nhưng cũng đã rất rõ ràng. Vị trí của Triệu Hàm Như trong lòng anh vượt xa Khúc Tòng Giản và Lý Tịnh.
“Vậy sao?” Khúc Tòng Giản không nói gì thêm, ánh mắt đầy bi thương: “Bố cũng không có ý phản đối bọn con ở bên nhau. Bố chỉ không muốn con bị tổn thương mà thôi. Yêu càng nhiều, tổn thương càng sâu. Người xưa nói, tình thâm không thọ, người tài ắt bị bôi nhọ. Có những lúc ngẫm nghĩ, quả thật đúng là như vậy.”
Khúc Tòng Giản vẫn không nói lời nào có tính thực tế, mà chỉ lại nói bóng gió về tình cảm của bọn anh.
Triệu Hàm Như lại nhìn ra được sự sợ hãi và tuyệt vọng từ trong ánh mắt của anh. Cô thầm giật mình, xem ra sự việc vô cùng nghiêm trọng, anh thậm chí còn không dám gặp cô nữa!
“Khúc Nhạc, không phải là anh ở trong nước đã làm gì có lỗi với em đấy chứ?” Cô nghi ngờ nhìn anh.
Không phải là cô không tin tưởng nhân phẩm của anh, nhưng mà đoán tới đoán lui vẫn chẳng đoán được nguyên cớ, nên cô mới suy đoán như vậy. Bên cạnh anh có nữ thư ký ngấp nghé dung mạo của anh, nói không chừng sẽ thừa dịp cô vắng để chen vào, mặc dù không khả thi lắm...
Khúc Nhạc sửng sốt, rồi bật cười nói: “Đừng nói bậy.”
Anh đang chột dạ!
Triệu Hàm Như ngừng thở, hai tay hơi siết chặt, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.
Lúc Trần Tử San gõ cửa rồi mở cửa phòng làm việc của Triệu Hàm Như thì thấy hai mắt cô đang đăm đăm nhìn màn hình vi tính, hồn bay phách lạc. Cô không khỏi cảm thấy có hơi lạ lùng, Triệu Hàm Như trước giờ luôn liều mạng làm việc. Nhất là sau khi ở bên Khúc Nhạc, cô ấy cứ như điên cuồng, ngày ngày tràn đầy nhiệt tình, rất hiếm khi thấy ngồi ngẩn người ra như vậy.
“Sao vậy? Không phải cãi nhau đấy chứ?” Trần Tử San thuận tay đóng cửa lại. Mỗi lần cô nhóc này có gì đó khác thường đều không thoát khỏi liên quan tới Khúc Nhạc.
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ thôi.” Lúc này Triệu Hàm Như mới lấy lại tinh thần, cười với Trần Tử San, hoàn toàn không phát hiện vẻ lấp liếm bây giờ của cô y chang Khúc Nhạc ban nãy: “Có chuyện gì không?”
“Một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?” Trần Tử San khó nén nổi phấn khích.