Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 221 : Lừa dối

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Khúc Phong bị Triển Lệnh Nguyên nhìn chằm chằm gần năm phút, vẻ mặt mất tự nhiên.



“Thế nào? Anh nói không sai chứ?” Khúc Phong nhíu mày, cảm thấy hình như mình chưa hiểu rõ cậu em họ này. Chẳng lẽ cậu ta không phải là tên công tử bột sao?



“Phải, anh sai rồi!” Triển Lệnh Nguyên lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi biết, anh vẫn luôn xem thường1tôi, cảm thấy tôi bất tài vô dụng, chỉ dựa vào quan hệ của bố mẹ ngồi ăn rồi chờ chết, ở trước mặt anh tôi luôn cảm thấy mặc cảm tự ti. Có điều hôm nay tôi đến đây mới biết hóa ra anh là người như vậy. Chính anh mới là kẻ bất tài thua trong tay Khúc Nhạc, lại nghĩ ra cách âm hiểu này8để phản kích. Anh cho rằng mình có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa Khúc Nhạc và Lý Tịnh để rửa sạch tội của anh, quay lại Tập đoàn Hồng Hải? Cách làm, thủ đoạn của anh cũng giống với Lý Tịnh, uổng là nam tử hán đại trượng phu!”



“Triển Lệnh Nguyên! Mày nói cái gì!” Khúc Phong bị chọc giận, không ngờ tên công tử bột này2cũng dám khiêu khích mình.



“Tôi nói anh hèn hạ vô sỉ, tôi coi thường anh.” Triển Lệnh Nguyên đã nhìn thấu Khúc Phong, đứng dậy, “Tiện đây tôi cũng nhắc anh, năng lực của Khúc Nhạc mạnh hơn anh trăm lần. Tôi khuyên anh đừng ép cậu ta, nếu cậu ta bị ép đến cùng anh nhất định sẽ thê thảm hơn bây giờ nhiều.”



Triển Lệnh Nguyên nói4xong, không chút chần chừ xoay người đi ra.



Khúc Phong nhíu mày, xem thường rồi còn uy hiếp hắn. Cái tên Khúc Nhạc vắt mũi chưa sạch kia, nếu không phải lúc đó hắn chủ quan, không đề phòng thì sao có thể bị nó soán vị?



Ngược lại, hắn đã nhìn nhầm Triển Lệnh Nguyên, chẳng lẽ tin đồn là sai?



Triển Lệnh Nguyên lớn hơn Khúc Nhạc mười tuổi. Lúc trước hai người họ rất thân nhau. Nhưng từ khi Khúc Nhạc lập nghiệp thành công, giữa Triển Lệnh Nguyên và Khúc Nhạc đã có khoảng cách. Mặc dù trông có vẻ vẫn ổn, cũng không mấy người nhìn ra được, nhưng không giấu được hắn.



Sau này, Khúc Nhạc về nước gánh vác Tập đoàn Hồng Hải, lại cướp đi cô gái Triển Lệnh Nguyên thích, quan hệ giữa hai người họ gần như về không.



Theo lý thuyết, Triển Lệnh Nguyên hẳn phải hận Khúc Nhạc mới đúng. Một người đàn ông đang điên cuồng đố kỵ nhất định sẽ làm theo kế hắn bày ra. Vậy mà bây giờ tên này lại khiến hắn có cảm giác không nhìn thấu, chẳng lẽ tên công tử bột kia thực sự là một người đàn ông chính nghĩa?



Khúc Phong cười phì, nghênh ngang đứng lên, dáng vẻ tiêu sái thong dong, cứ như hắn không phải về phòng giam, mà là về phòng làm việc của hắn. Kẻ lòng dạ hiểm độc như hắn sẽ không chỉ đặt cơ hội này lên một người.
“Nhanh nhất là bao lâu?” Triệu Hàm Như vội vàng hỏi.



“Bình thường là một tuần, nhanh nhất là ba ngày, có lẽ không có vấn đề gì.” Nhà thiết kế nghĩ một chút rồi nói.



Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc là khách quen ở đây. Cửa hàng giày thủ công này đã mở ở Luân Đôn mấy chục năm, giá một đôi giày cao đến mức khiến người khác líu lưỡi. Là hàng chính hiệu, cho dù khách có thân phận thế nào, bỏ ra bao nhiêu tiền, bọn họ cũng chỉ nhận khách tự đến cửa hàng đo giày, từ trước đến giờ không đến nhà đo cho khách, dù vậy giới thượng lưu vẫn chạy đến đây rất đông.



Triệu Hàm Như mặc dù sống tiết kiệm, nhưng bố mẹ rất nuông chiều cô, từ khi cô còn nhỏ đã được đưa đến đây để đóng giày. Qua nhiều năm, mua giày ở đây đã thành thói quen của cô. Nhà thiết kế này cũng coi như nhìn cô lớn lên, biết cô vì vội chuẩn bị hôn sự, nên nhất định sẽ cố gắng hết sức.



“Cảm ơn!” Cô thở dài, nhìn Khúc Nhạc.



“Không vội.” Trong lòng anh rất khó chịu, ánh mắt nặng nề. Anh dùng tình yêu để ép cô thỏa hiệp. Anh thậm chí không dám tưởng tượng, nếu cô ấy biết chân tướng thì sẽ tức giận đến thế nào.



“BOSS muốn đẩy nhanh lễ cưới?” Tạ Doãn lúc này mới hiểu được, khó giấu được sự kinh ngạc.



“Chưa xác định chính xác, nhưng hy vọng có thể tổ chức cùng ngày đăng ký kết hôn.” Triệu Hàm Như nhẹ nhàng nói, bọn họ đã xem qua mấy địa điểm tổ chức, nhưng vẫn chưa ấn định thời gian.



“Được rồi, tôi đi xác nhận lại địa điểm có thể sắp xếp gần nhất, còn cả khách sạn chúng tôi cũng sẽ hỏi thăm trước.” Tạ Doãn nén sự kinh ngạc xuống, trả lời dứt khoát, chuyên nghiệp lấy ra một cuốn sổ ghi lại những việc cần làm, thời gian sớm hơn, có nhiều việc cần làm, nhưng cô ấy không oán hận một lời nào.



“Trợ lý của em hiệu quả hơn của anh nhiều phải không?” Triệu Hàm Như cười, không khỏi đắc ý khoe khoang với Khúc Nhạc. Anh có cả đội trợ lý hơn mười người, nhìn thì dọa người như thế, nhưng không bằng một Tạ Doãn tận tâm chu đáo.



Khúc Nhạc cười cười,định nói gì đó thì có điện thoại đến. Anh nhìn qua điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi, “Anh đi nghe điện thoại.”