Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 228 : Sinh con

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Trong lòng cô đủ loại cảm xúc, nói không rõ là cảm xúc gì, anh lại gửi thêm một tin, “Đừng nghĩ lung tung, nhanh ngủ đi.”



Cô kinh ngạc nhảy dựng lên, ôm ngực nhìn điện thoại, người này thực sự là con giun trong bụng cô sao?



Mấy giây sau cô mới phản ứng được, nhìn camera máy tính, đóng mạnh laptop xuống, hét về phía điện thoại, “Khúc Nhạc, anh quá đáng!”



Đầu kia truyền đến1tiếng cười nặng nề của anh, “Không phải chưa từng nhìn thấy, em cuống gì chứ?”



Cô hít hơi lạnh, cúi đầu nhìn cổ áo mở đến ngực, không ngờ da mặt anh dày như thế, thừa nhận không chút ngượng.



Cô đỏ mặt cắn răng, chính nghĩa trách mắng, “Chúng ta đã chia tay! Anh đừng quấy rầy em nữa, em sẽ báo cảnh sát đấy!”



Tiếng cười của Khúc Nhạc im bặt, mấy giây sau mới im8lặng cười khổ, “Đúng vậy, em muốn chia tay anh, anh từ người yêu từ vị hôn phu của em biến thành tên biến thái cuồng theo dõi.”



Giọng Khúc Nhạc ai oán, lời nói chua xót đến mức khiến lòng cô quặn lại, đau như chảy máu. Thật ra mọi việc anh đều vô tội, anh yêu cô nhiều năm như vậy, chiều chuộng, che chở cô, làm mọi việc vì cô vô điều kiện. Còn2cô hết lần này đến lần khác tổn thương anh, chà đạp anh.



Cầm đầu mọi chuyện là mẹ của anh Lý Tịnh. Cho dù anh từ đầu đến cuối đều không biết gì, nhưng dù sao đó cũng là mẹ anh, trong lòng cô thực sự không bước qua được ranh giới đó.



Triệu Hàm Như im lặng rất lâu, lâu đến mức Khúc Nhạc tưởng rằng cô sẽ không nói chuyện nữa.



Lúc đó, mới thấy cô4nghẹn ngào nói một câu, “Khúc Nhạc, xin lỗi anh, cho em thêm chút thời gian...”



Cho em thêm chút thời gian chấp nhận sự thật, cho em thêm thời gian để thuyết phục chính mình.
Mặc dù Tạ Doãn bình thường cũng là người tỉnh táo thận trọng, giờ phút này cũng xấu hổ đỏ cả mặt, đành hướng ánh mắt cầu cứu về phía Triệu Hàm Như.



Nhưng Triệu Hàm Như còn đang mải chìm đắm trong nỗi buồn của mình, kéo tay Trần Tử San, “Vì sao chị không tin em đã chia tay?”



“Lần nào em giận lên chả như thế này, nhìn rất thảm, cậu ấy dỗ dành là xong còn gì? Không phải chị nói em, tuổi em không còn nhỏ, đừng suốt ngày như thế, đã chuẩn bị kết hôn rồi, đột nhiên lại hủy hôn, em để mặt mũi cậu ấy ở đâu?” Trần Tử San lắc đầu.



“Em đâu có giận dỗi.” Triệu Hàm Như hơi tủi thân. Cô không muốn đem chuyện của bố mẹ mình ra kể khắp nơi, nhưng bây giờ mọi người đều cảm thấy cô là người gây sự, rõ ràng trong chuyện tình cảm này cô cũng bỏ ra rất nhiều.



“Đúng rồi, biết là thời gian này tâm trạng em không tốt, nên chị không làm phiền em, nhưng nghe nói mấy công ty em thu mua, thủ đoạn hơi ác độc, bây giờ có nhiều người gọi em là ma nữ phố Wall. Mấy người kia không biết hận em đến mức nào, chẳng may có người ra tay với em thì sao. Đây không phải chuyện đùa, cho dù em đưa theo Demy bên cạnh, cũng phải biết kiềm chế một chút.” Người khác sinh xong thì rã rời, còn Trần Tử San thì tinh thần sáng láng, lôi kéo Triệu Hàm Như nói một tràng, dường như mang hết nỗi nhịn mấy tháng nay nói cho bằng hết.



“Em biết, mấy kẻ kia chỉ là mấy tên nhãi nhép, không đáng sợ.” Triệu Hàm Như cười xòa, đối với chuyện của công ty, càng ngày cô càng cuồng ngạo tự phụ.



“Được rồi, được rồi, em nói ít đi một chút, y tá nói con đói bụng rồi...” Trạch nam ôm con về, cẩn thận đặt xuống cạnh Trần Tử San, để cô cho nó bú.



Triệu Hàm Như lúc này mới nhớ ra, Trần Tử San vẫn là một sản phụ vừa sinh con xong, đành ngượng ngùng chào tạm biệt. Trạch nam bị Trần Tử San sai đi tiễn hai người xuống dưới.



“Tôi đã từng gặp cô,“ Trạch nam cười trông rất ngớ ngẩn, “Tôi quên chưa tự giới thiệu, tôi là bạn học của Khúc Nhạc, Lưu Kỳ, không ngờ tôi và Tử San lại tiến nhanh hơn hai người, chúng tôi đến con cũng có rồi, hai người còn chưa kết hôn, ha ha ha...”



Lưu Kỳ đắc ý cười lớn, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt xám xịt của Triệu Hàm Như, còn tự mình khoe khoang.



“Đây chính là hiệu suất làm việc cao, trình tự của Khúc Nhạc có đẹp đẽ thì làm được gì, không đạt được hiệu quả cao, tất cả đều là nói suông. Cô nhìn tôi xem, chỉ cần nửa năm, vợ con đều có...” Lưu Kỳ khó nén được hưng phấn.