Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 246 : Kinh hãi

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Nào nào, anh Cả uống chén trà đã.” Trình Báo ra hiệu, lập tức có người pha trà mang lên, “Đây là trà Long Tĩnh mới của năm nay, nhà em cũng chỉ có vài cân thôi, anh nếm thử xem, nếu thấy ngon thì để em sai người mang qua chỗ anh.”



Trình Báo vừa nói chuyện với anh Lưu, vừa đánh giá Khúc Nhạc đang ngồi cạnh anh ta.



Người đàn ông này trông trắng trẻo nhã nhặn, vừa nhìn đã thấy có vẻ rất thư sinh, động tác giơ tay nhấc chân1thì cực kỳ vênh váo, đúng là loại công tử bột mà trước giờ Trình Báo vẫn luôn rất dị ứng.



Anh vừa xuất hiện, lập tức đã mặt đi mày lại với Triệu Hàm Như rồi, chín phần mười đây chính là cậu bạn trai đại gia của cô. Ánh mắt Trình Báo hiện lên vẻ hung ác, nhưng hắn nhanh chóng kiềm chế lại. Đối với người chưa rõ lai lịch, hắn không thể để lộ địch ý quá sớm được.



Khúc Nhạc vừa lên lầu cũng rất tự giác ngồi xuống bên8cạnh Triệu Hàm Như, sau đó lập tức vòng tay qua ôm chặt lấy eo cô, chẳng cần nói lời nào nhưng cũng thể hiện rất rõ sự chiếm hữu của bản thân đối với cô.



Trình Báo cũng không phải là một người quan tâm đến các tin tức kinh tế, lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên Khúc Nhạc này, là khi anh quay về nước tiếp quản Tập đoàn Hồng Hải. Hai người cũng chưa gặp mặt nhau bao giờ, những gì hắn biết về anh, cũng chỉ vỏn vẹn2qua những lời miêu tả của Trương Gia và Trương Long. Thậm chí hai tên đó còn đề nghị hắn bắt cóc Khúc Nhạc, chiếm đoạt tài sản rồi sau đó giết con tin.



Nhưng bây giờ thấy Khúc Nhạc có thể mời anh Lưu đến để nói chuyện hộ, hắn liền biết đây không phải là loại người có thể tùy tiện động chạm được.



Trình Báo lăn lộn tại phố người Hoa nhiều năm như vậy, hắn biết rõ đại gia cũng có vài loại, một loại là nhà giàu mới nổi, gia4thế nông cạn, loại khác là công tử nhà thế gia danh giá. Mấy tên nhà giàu mới nổi kia có bắt cóc đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai ra mặt giúp đỡ chúng. Nhưng công tử nhà thế gia thì khác, chẳng ai biết được đằng sau họ rốt cuộc có những ai chống lưng.



“Thôi, tôi không uống trà đâu.” Anh Lưu xua xua tay, tùy tiện chỉ vào người Triệu Hàm Như: “Cô nhóc này là bạn gái của anh Khúc đây, cậu mau trả người đi.”



“Anh Cả, anh nói gì thế? Cô Triệu là bạn em, chẳng lẽ em lại dám giam cô ấy ở lại đây?” Trình Báo bật cười, “Hơn nữa cô Triệu lại còn là pho tượng thần tài sống nữa, em nịnh bợ cô ấy còn không kịp ấy chứ, phải không cô Triệu?”


Nhớ đến hình ảnh cô bình tĩnh, thong dong thương lượng với Trình Bảo, anh vừa đau lòng, lại vừa có chút tự hào, đúng là cô gái của anh, dù gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, dù trong lòng cô có sợ hãi đến mức nào đi nữa, thì cô vẫn có thể tỉnh táo ứng phó mọi tình huống.



Nếu như hôm nay anh không chạy đến, cô vẫn có cách để thoát khỏi đó, sau đó tiếp tục đeo chiếc mặt nạ hoàn hảo, ưu nhã này, không để cho bất kì ai phát hiện nỗi sợ trong lòng cô. Một cô gái cứng rắn như vậy, chỉ khi ở cạnh anh mới có thể mở rộng lòng mình, để lộ sự sợ hãi của bản thân.



“Không sao, không sao nữa rồi…” Cơn tức khi nãy của anh đã hoàn toàn tan biến, bây giờ trong lòng anh tràn ngập tình yêu và sự dịu dàng dành cho cô, chỉ hận không thể đặt cô trong lòng bàn tay để cẩn thận che chở, không để cô chịu chút oan ức hay tổn thương nào.



Dần dần cơ thể căng thẳng của cô cũng từ từ bình thường lại, nhưng cô vẫn không chịu nói lời nào, chỉ ghé vào lồng ngực của anh, ngẩn người nhìn yết hầu của anh.”



“Đừng sợ, không còn chuyện gì nữa mà….” Anh nhận ra tầm mắt của cô, cúi đầu cười trấn an cô.



Nhưng cô lại không nghe lời, bất ngờ rướn lên cắn vào yết hầu anh. Khúc Nhạc hơi giật mình, nhưng không đẩy cô ra, mà anh còn dùng một tay ôm chặt lấy cô, tay còn lại nhanh chóng bật kính màu đen lên, ngăn không để cho ghế trước nhìn trộm ra phía sau.



Cô bị dọa đến hoảng sợ, cắn anh cũng khá mạnh, chỉ một lát sau trong miệng cô xuất hiện mùi máu, hương vị này lại khiến cô nghĩ đến khuôn mặt dữ tợn, lạnh ngắt của Trương Long và hình ảnh máu tươi chảy đầy nền nhà lúc nãy, cô vội đẩy anh ra, nôn thốc nôn tháo.



“Lập tức đi tìm một bác sĩ tâm lý uy tín tới.” Khúc Nhạc không ngờ chuyện này lại dọa cô nhiều đến vậy, cũng có chút hoảng hốt, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, tay còn lại cầm điện thoại lên bấm số.



“Em không cần.” Cô đẩy tay anh ra, thều thào ngăn cản.



“Em đừng có nhõng nhẽo vào những lúc thế này.” Anh chau mày, nhìn cô với vẻ không đồng ý