Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 250 : Ngấm ngầm
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
“Ngày bé em rất thích tưởng tượng về gia đình tương lai của mình, nên những hình ảnh này đã xuất hiện trong đầu em hàng trăm hàng nghìn lần rồi, chắc chắn là anh không nghĩ về chuyện này nhiều bằng em đâu.” Triệu Hàm Như dùng tay nâng mặt, cười si mê, “Dù sao thì đây cũng1là ước mơ của em từ hồi con nhỏ, đứng trong căn phòng thủy tinh ven biển, nghe tiếng sóng, ngắm mặt nước gợn sóng, cử hành hôn lễ với người mình yêu, trời xanh mây trắng, váy trắng hoa tươi trên bãi cát…”
“Anh tưởng là hồi nhỏ em muốn thành nhà lịch sử học.” Anh cố tình trêu8chọc cô.
“Nhà lịch sử học thì cũng phải kết hôn chứ.” Đột nhiên cô vỗ đùi, cảm thán, “Tính ra thì 20 triệu đô cũng không đắt nhỉ, em bị Trình Báo lừa đi tận 80 triệu mà. Biết thế em đã mua đảo ấy trước, sau đó dùng nó để cầu hôn anh thì có phải là lãng2mạn hơn không…”
Mặt Khúc Nhạc đen lại, nhược điểm duy nhất của việc có một cô bạn gái lắm tiền đó là đừng bao giờ nghĩ đến chuyện dùng tiền để lay động cô ấy…
Mấy chuyện tầm thường như mua trang sức, túi xách… Hoàn toàn không có tác dụng gì với Triệu Hàm Như. Bây giờ mua cả4một hòn đảo thì cũng chỉ khiến cô cảm thấy tiếc vì không kịp ra tay sớm hơn.
“Em không thể cho anh một cơ hội tỏ vẻ lãng mạn để nịnh bợ em được à? Cho anh chút cảm giác thành tựu đi xem nào?” Khúc Nhạc buồn cười nhìn cô. Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm có chút tán thưởng và tự hào.
Anh cũng không phải là loại đàn ông gia trưởng, cũng không bao giờ cho rằng phụ nữ bắt buộc phải phụ thuộc vào đàn ông, sự thông minh và ưu tú của Triệu Hàm Như khiến cho anh có cảm giác rất vẻ vang.
“Khúc Nhạc, thật ra em rất cảm động.” Cô ôm eo anh làm nũng, “Lúc xem tin tức em đã bị cảm động rồi, chỉ là không dám xác nhận với anh mà thôi. Nhưng mà em thề với trời là em thực sự rất cảm động, cực kỳ cảm động!”
“Vậy thì bao giờ em mới chịu gả cho anh?” Anh u oán hỏi lại
“Lúc nào cũng được.” Cô không hề do dự đáp.
Khúc Nhạc bị sự sảng khoái của cô làm cho giật mình, “Biết vậy thì ngay từ đầu anh đã đi mua hòn đảo này về cho rồi, có khi bây giờ con chúng ta đã biết đánh nhau rồi cũng nên.”
Cô ta vừa nói xong, mấy người trong phòng đều cảm thấy hơi hơi tỉnh rượu, cổ đông không có quyền thay đổi ban giám đốc công ty? Chuyện này quá hoang đường rồi.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, nước cờ này của Triệu Minh Vĩ thật sự rất cao tay, cao tay đến mức khiến bọn họ phải thay đổi cách nhìn. Một chính sách cực kỳ sai trái này mà vẫn được thông qua, có nghĩa là sau lưng Triệu Minh Vĩ có một thế lực rất lớn đứng ra ủng hộ.
Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều thu lại thái độ lỗ mãng vừa nãy, không ai biết rốt cuộc sau lưng Triệu Tuyết Như có ai. Dù không muốn dây dưa với Triệu Tuyết Như thì cũng chẳng có ai muốn đắc tội với cô ta cả.
“Cao tay, thật sự rất cao tay!” Trần tổng giơ ngón cái, tự mình nâng chén rượu lên, “Anh mời em.”
Nhìn anh ta tự mình rót rượu, sau đó lại tự uống một hơi cạn sạch, Triệu Tuyết Như lại cảm thấy có chút không quen. Cô ta nhõng nhẽo cười cười một cái, sau đó dựa vào người anh ta uống rượu, trong lòng thầm cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Mặc dù nước cờ này cao tay thật đấy, nhưng đầu năm nay có bao tập đoàn chỉ cần ngồi chơi mà vẫn thu được lợi nhuận? Chưa nói đến thái độ của Tập đoàn Hồng Hải, chỉ riêng việc Triệu Hàm Như đầu tư vào phố người Hoa rồi thu lại được lợi nhuận khổng lồ, cũng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu. Loại người này nếu muốn ra tay với Triệu Thị, thì có khi có hơn 100 cách khác nhau để ra tay, lại còn khiến mọi người không thể đề phòng nổi nữa.” Bàn rượu này toàn là các quản lý của các tập đoàn khác nhau, đối với chuyện này mọi người đều vừa thương vừa sợ.
“Đúng vậy, nghe nói Triệu Hàm Như chèn ép rất nhiều các tập đoàn xí nghiệp nước ngoài, trong đó có không ít tập đoàn trước đây thường hay hợp tác với Triệu Thị, thậm chí còn có mấy xí nghiệp đã trở măt với Triệu Thị để bảo vệ bản thân, chiêu này thật sự rất ác độc.” Hung danh của Triệu Hàm Như vang rất xa, dù trước kia Triệu Minh Vĩ dùng thủ đoạn ti tiện để đoạt được Triệu Thị về tay mình, nhưng bây giờ thấy lão ta rơi vào thế yếu, lại có không ít người thông cảm với lão.
“Đó là ở Mỹ thôi, trong nước cô ta không chơi nổi đâu.” Triệu Tuyết Như khinh thường hừ lạnh, từ khi biết sau lưng nhà mình còn có Trần Kiều, gan của cô ả to ra không ít.
Ngày xưa Triệu Minh Vĩ từng thử uy hiếp vị cha chú này, nhưng sau khi chứng kiến thế lực của Trương Gia, Trương Long biến mất trong một đêm, lão ta liền hoảng sợ, chỉ hận không thể ra trước cửa nhà người ta quỳ gối dập đầu xin lỗi. Về sau mất không biết bao nhiêu công sức nịnh nọt mới được Trần Kiều thông cảm cho.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Minh Vĩ hùa theo Trần Kiều, ném cả đống tiền vào đủ loại sở thích của ông ta, cuối cùng cũng được ông ta để mắt đến rồi nhét vào bộ máy của ông ta. Có được sự xác nhận của Trần Kiều, bây giờ Triệu Thị ở tỉnh A như được sống lại, hậu trường của Triệu Minh Vĩ cũng trở nên vững chắc hơn rất nhiều.