Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 252 : Bàn tán

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Nghe nói Triệu Cương bị bắt là vì tìm người ám sát Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như. Dù Triệu Minh Vĩ dùng đủ các loại quan hệ rồi mà cuối cùng Triệu Cương vẫn bị kết án 8 năm, mà Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc không bị mất một sợi tóc nào cả, phán quyết này vẫn còn quá nặng.”



“Ai bảo tên não tàn Triệu Cương đó lại đắc tội với Khúc Nhạc chứ? Tên đó máu lạnh lắm, tống anh trai vào tù, còn mẹ ruột thì đưa1sang châu Phi đào mỏ mà không hề chớp mắt, huống chi đây là tên Triệu Cương chẳng liên quan gì.”



“Triệu Cương xui xẻo bị đưa vào khu giam loạn nhất của nhà tù, vào đó chưa đến một tháng đã bị người ta đánh gãy chân, mà dù bị đánh đến mức ấy rồi, bên thẩm phán còn nói hắn không đủ điều kiện để được phóng thích, mất mấy tháng để chữa trị rồi bây giờ hai chân vẫn không đều nhau…”



“Sao tôi lại nghe nói là hắn bị8đánh đến mức chấn thương sọ não cơ mà?”



“Chấn thương sọ não là chuyện về sau này rồi. Sau khi bị mấy người trong tù đánh cho một trận, hắn rút kinh nghiệm, ngày nào cũng cúi đầu phục tùng mọi người, ngoan ngoãn đi cọ bồn cầu, về sau phòng hắn ta có thêm tù nhân mới, ‘anh lớn’ của Triệu Cương sai hắn ra dằn mặt người mới một chút, nào ngờ người mới đó lại từng học qua võ, tên đó khỏe như trâu ấy, chỉ một đòn2thôi mà đánh Triệu Cương thành chấn thương sọ não luôn, bây giờ cơ thể tàn tật rồi, đầu óc cũng chưa chắc đã bình thường.”



“Thấy con trai mình như vậy chắc Triệu Minh Vĩ đau lòng lắm nhỉ? Mà Triệu Thị cũng không thiếu tiền, sao không bỏ ít tiền ra chăm sóc hắn? Mà ‘anh lớn’ của hắn nữa, sao lại không ra tay?”



“Năm đó Triệu Cương giết hụt Khúc Nhạc, không chỉ chọc tức Khúc Nhạc, mà nghe nói Khúc Tòng Giản cũng tìm người để ‘chăm sóc’4cho Triệu Cương. Dù sao cũng thì Khúc Nhạc cũng là con trai ruột của ông ta, dù cha con ông ta có bất hòa thì một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã, Khúc Tòng Giản không phải là Khúc Nhạc, trong giới tài chính ông là người đức cao vọng trọng, ngay cả người chống lưng cho Triệu Minh Vĩ cũng không dám đắc ngang nhiên tội ông ta, lại còn chỉ vì tên phế vật Triệu Cương kia, trừ Triệu Minh Vĩ ra thì chắc chẳng có ai đau lòng cho tên phế vật đó đâu. Triệu Tuyết Như là em gái ruột hắn mà vẫn thờ ơ với hắn như người dưng còn gì?”



“Cậu biết nhiều phết nhỉ, cứ như trực tiếp chứng kiến mọi chuyện ấy.”



“Những chuyện khác thì tôi không biết rõ lắm, nhưng chuyện của Triệu Cương thì tôi cũng biết chút ít. Anh rể của anh Cả tôi đang làm đội trưởng nhà lao đó, những chuyện này sao có thể qua được mắt anh ta chứ? Tôi còn biết được Triệu Cương có một người bạn thân họ Chu, cũng tìm người ám sát Khúc Nhạc cùng Triệu Cương, nhưng về sau người nhà tên đó đã tìm đến Khúc Nhạc để xin lỗi, nói tên đó chỉ là tòng phạm thôi, bây giờ tên đó được phóng thích rồi đấy, chỉ còn mỗi tên Triệu Cương ngày nào cũng bị người ta dồn vào chỗ chết thôi, bây giờ liệu hắn có thể sống được đến ngày ra tù hay không cũng là cả một vấn đề.”
“Nhưng nếu có thể đào ra được một tin tức lớn nào đó, thì sức ảnh hưởng của chúng ta sẽ được nâng tầm hoàn toàn, bây giờ ngành truyền thông phát triển quá nhanh, nếu không nghĩ cách để đột phá, thì chúng ta sẽ bị đào thải.”



“Nói bừa gì đấy, nực cười, nếu thật sự bị đào thải thì cậu nghĩ bài phỏng vấn của cậu có thể thay đổi được việc đấy à?” Người phụ nữ kia cười nhạo, “Nhưng chắc chắn Triệu Thị đang giấu tin tức lớn nào đó, chuyện này ai cũng biết, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa có ai dám chủ động đi chọc tức cái tổ ong này, chứng tỏ chuyện này rất phức tạp, cậu thực sự cảm thấy chúng ta nên thử một phen à?”



“Chẳng phải nghề của chúng ta là đi chọc tổ ong à? Trước kia chủ đề nào của chúng ta mà chẳng là đào sâu mấy chuyện trong tối? Bốc bừa một cái ra cũng thấy nguy hiểm hơn chuyện này bao nhiêu, nếu sợ đắc tội với người khác thì chẳng thà đi làm mấy tờ bào nhỏ chuyện viết mấy chuyện đời thường.” Người đàn ông đẩy kính, trái ngược với ngoại hình nho nhã yếu đuối của mình, lời nói của anh ta lại mang đầy khí phách.



“Có cách nào để mọi việc thuận lợi hơn không? Tránh được việc đắc tội với cả hai bên ấy?” Cuối cùng người phụ nữ cũng dừng việc nghịch móng tay, buồn rầu chau mày, cô cũng biết là nếu muốn giữ vững tạp chí thì cần có một chủ đề thật giật gân, thật mới lạ, nhưng mà tình hình của Triệu Thị bây giờ đang rất phức tạp.



“Cách thì cũng có, bây giờ tin tức về chuyện nội chiến trong Tập đoàn Triệu Thị mà chúng ta có thể tìm được đều là mấy chuyện râu ria được đồn thổi bên ngoài thôi. Mọi người đọc chán rồi.” Người đàn ông kia lắc đầu, “Tôi nhớ đợt trước trên mạng có xuất hiện nhiều bài viết xấu về cả Triệu Hàm Như và Triệu Minh Vĩ, về sau chúng đều bị gỡ xuống, chắc chắn là vì hai bên đang giao chiến, mà họ càng làm vậy thì sự hiếu kỳì của người dân đối với bọn họ lại càng lớn, dù sao thì ai cũng đang muốn xem kịch bản máu chó trên truyền hình xuất hiện ngoài đời thực.”



“Thực ra thì tôi cũng rất muốn xem.” Người phụ nữ nở nụ cười. “Tôi có thể đồng ý cho các cậu đi tìm hiểu chuyện này, cũng có thể tạo điều kiện giúp đỡ các cậu hết sức có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là không được đắc tội với cả hai bên, nếu thật sự tra được chuyện gì đó không tiện công bố, thì cũng đừng có công bố, mà hãy cố gắng hết sức để ẩn chuyện này đi, giữ hình tượng cho người trong cuộc.”



“Nếu vậy thì chỉ sợ cũng chỉ có thể đưa được mấy tin tức râu ria thôi.” Người đàn ông tỏ vẻ thất vọng, “Nếu chỉ đặt trọng điểm ở hình tượng các nhân vật thì đâu còn điểm đặc trưng của tạp chí ta là dám nói thẳng nói thật nữa, vậy thì chẳng khác gì mấy tạp chí bát quái bình thường rồi?”



“Phương châm của tạp chí các cậu là công chính, khách quan, tôi muốn nhóm cậu làm một bài báo thật khách quan về hình tượng vốn có của các nhân vật chính, còn sự tình đúng sai ra sao thì không đến lượt chúng ta đánh giá. Hơn nữa bây giờ mọi người chưa chắc đã muốn xem sự thật ra sao, cái họ cần đó là một câu chuyện cổ tích, nếu là chuyện cổ tích giữa hoàng tử và công chúa thì sẽ càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn. Cậu hiểu ý tôi rồi chứ?” Người phụ nữ thổi thổi móng tay, hạ quyết định. “Được rồi, cứ quyết định vậy đi, nhớ là đừng có gây chuyện gì đấy.”