Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 255 : Tay mơ

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Người nói mấy lời kiểu này là không ăn được nho thì chê nho xanh thôi, chuyện mấy người không làm được thì kêu phụ nữ đừng mơ tưởng hão huyền, thật ra là lấy bình phong che đi bản mặt vô dụng của mình thôi.” Mễ Lạp cười1giễu đeo lại kính râm.



“Mồm miệng cô chanh chua quá rồi đấy, tôi không thèm so đo với cô, nếu cô mà nói mấy lời này ở bên ngoài thì không biết sẽ chọc giận bao nhiêu đàn ông đâu, thật không hiểu sao bạn trai cô lại chịu8được cô nữa.” Nhiếp ảnh gia khẽ lắc đầu: “Lát nữa, cô nhớ phải tém tém lại ở trước mặt bọn họ, tuyệt đối không được không biết giữ mồm giữ miệng mà đắc tội với người ta.”



“Yên tâm đi, tôi cũng đâu phải lần đầu tiên đi phỏng2vấn. Hơn nữa, nếu tôi nói mấy câu này trước mặt Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, bọn họ sẽ còn cảm thấy đang lấy lòng bọn họ đấy chứ. Bọn họ ấy à, chính là kiểu người ăn được nho (nói theo câu không ăn được nho thì4chê nho xanh), đứng trên đỉnh cao Kim Tự Tháp đó.” Mễ Lạp bĩu môi tỏ vẻ xem thường.



“Nhưng đây là lần đầu tiên cô phỏng vấn nhân vật tầm cỡ như vậy, cấp trên kêu tôi phải canh chừng cô, nhưng mà sao chẳng thấy cô căng thẳng chút nào hết vậy?...”



“Canh chừng tôi gì chứ? Tôi đã hoàn toàn mê muội Khúc Nhạc rồi, sao lại đắc tội với anh ấy được chứ?” Mễ Lạp không kìm được khoát khoát tay, trên mặt hiện lên chút đỏ ửng: “Kỳ thật trong lòng tôi còn rất căng thẳng nữa, thật không ngờ lần này lại có cơ hội phỏng vấn anh ấy. Lần trước tôi chỉ được gặp anh ấy ở hội trường buổi họp báo, phải cách ít nhất mười mấy mét, nhưng anh thật sự là quá đẹp trai, khí chất cấm dục người sống chớ lại gần trên người thật làm cho người ta phải mê muội...”



“Vậy mà cũng đẹp hả, không phải chính là tiểu bạch kiểm à.” Nhiếp ảnh gia khoe cơ bắp trên người mình: “Đàn ông phải giống như thế này mới gọi là đẹp trai.”



“Đại thúc, chú cũng tự sướng quá rồi đấy, như chú nhiều nhất chỉ có thể gọi là ngáo đáng yêu thôi.” Cô liếc mắt, vẻ mặt ai oán: “Triệu Hàm Như kiếp trước đúng là đã giải cứu cả vũ trụ, nên mới có thể có được người đàn ông vừa cao cấp vừa si tình như Khúc Nhạc...”



“Không phải cô đã có bạn trai rồi à? Lại còn ở đây hám trai, không sợ anh ta ghen à?”



“Có gì mà ghen chứ, nam thần đã định trước là không chiếm được, cũng không thể đến mơ tưởng một chút đều không cho mơ chứ? Đàn ông bọn anh không phải cũng có gì mà nữ thần trong mộng hay sao? Cho nên tôi nói thế giới này quá không công bằng mà...”



“Được rồi được rồi, không nói mấy chuyện tào lao với cô nữa, máy bay sắp hạ cánh rồi, mấy lời này lát nữa không được nói lung tung đâu đấy. Cô mê muội Khúc Nhạc, Triệu Hàm Như nói không chừng sẽ ghen đó.” Nhiếp ảnh gia cất máy ảnh, yên lặng nhìn sân bay cách đó không xa.




Triệu Hàm Như nhấc cằm lên, hứng thú nhìn Mễ Lạp, cảm thấy cô phóng viên nhỏ nói xù lông là xù lông được luôn, vô cùng thú vị. Nhưng thú vị nhất chính là tuần san Tân Duệ, vậy mà lại phái một phóng viên nhỏ vừa nhìn đã biết là tay mơ tới phỏng vấn bọn họ.



Mễ Lạp bây giờ mới nhận ra lời của mình đã đi quá đà, cô hơi ngượng ngùng le lưỡi: “Cô Triệu, tôi chỉ muốn nói là cô ngoài đời rất khác với trong trong tưởng tượng của chúng tôi.”



“Tôi biết, bởi vì bây giờ tôi đang nghỉ phép, nếu cô mà phỏng vấn tôi trong trạng thái làm việc thì có lẽ đã một dáng vẻ khác rồi.” Triệu Hàm Như bưng quả dừa lên, dáng vẻ vô cùng hài lòng: “Hai bạn cũng uống đi, dừa ở đây rất ngon.”



“Cảm ơn.” Sự nhiệt tình của Triệu Hàm Như khiến Mễ Lạp được sủng mà lo, nói cảm ơn liên tục: “Tôi từng nghe nói cô Triệu là người vô cùng nhiệt tình yêu công việc, mấy năm nay gần như chưa từng có thời gian nghỉ ngơi, lần này cô tới đảo Fiji nghỉ phép là để chuẩn bị cho hôn lễ ư?”



Triệu Hàm Như buồn cười: “Nhiệt tình yêu công việc à? Đừng tâng bốc tôi như thế, cứ nói thẳng là tôi cuồng công việc đi, không có người nào là thật sự toàn tâm toàn ý nhiệt tình yêu công việc cả, chỉ là tìm nơi ký thác tinh thần mà thôi. Cuộc sống của tôi đã từng rất u ám, không tìm thấy niềm vui cuộc sống, chỉ có thể dồn tất cả tinh lực mà chăm chỉ làm việc, nhưng không có nghĩa là tôi nhiệt tình yêu công việc.”



Hiếm có được vài lời thật lòng của Triệu Hàm Như, ánh mắt Mễ Lạp sáng lên, nghiêm túc nhìn xem cô: “Có thể mạo muội hỏi một chút, tại sao cuộc sống của cô lại từng rất u ám vậy?”



“Kỳ thật các bạn cũng đều biết rồi, bố mẹ của tôi đột nhiên bị hại, đại quyền của công ty gia đình bị sa sút trong vòng một đêm, tôi bị ép phải ra nước ngoài để bảo toàn tính mạng, với các bạn chỉ là tình tiết cũ rích, nhưng đối với một người tự mình trải qua tất cả mà nói, nó đủ để phá vỡ tinh thần của một người.” Dù là đang nói tới quá khứ đau khổ, nhưng nét mặt của cô vẫn không có dao động quá lớn. Nhưng cô càng bình tĩnh, tình cảm ẩn giấu bên trong càng mãnh liệt.



Mễ Lạp cười lúng túng: “Xin lỗi. Tôi cho rằng chỉ là vấn đề tình cảm.”



“Đương nhiên là vấn đề tình cảm rồi, tình cảm với cha mẹ chắc chắn là tình cảm sâu sắc trên thế giới này, phải không?” Triệu Hàm Như cười như không cười nhìn cô phóng viên nhỏ.