Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 287 : Heo kiêu ngạo
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Lời này khiến Nhâm Hoài Quân không có cách nào tiếp nổi. Những năm nay ông cũng mơ hồ biết chút chuyện của Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc, mặc dù chi tiết không rõ ràng lắm, nhưng qua nhiều năm như vậy, tình cảm của bọn họ vẫn luôn rất tốt là sự thật không thể tranh cãi. Nếu bọn họ là một cặp đôi bình thường thì chỉ sợ bọn họ đã sớm kết hôn, nhưng thân phận của bọn họ lại quá nhạy cảm, sức ảnh hưởng rất1lớn.
“Anh Khúc còn dễ nói chuyện một chút, tin rằng IG và Trung Thiên đều rất vui vẻ tán thành hôn nhân của hai người, nhưng nếu cô muốn có được tán đồng của Tập đoàn Hồng Hải thì chuyện này vẫn rất phiền phức. Không nói đến những cái khác, cửa đầu tiên là phải lấy được sự tán đồng của Khúc Tòng Giản, đừng nhìn ông ta nho nhã yếu đuối, thiếu quyết đoán, bây giờ cũng không có quyền lực gì trong tay, giống như đang an nhàn8hưởng tuổi già, nhưng muốn qua cửa của ông ta lại không dễ đâu.” Nhâm Hoài Quân cũng có thể coi là đã nhìn cô trưởng thành, coi cô như con cháu của mình, khi nói chuyện cũng kiêng kỵ nhiều.
“Tại sao?” Triệu Hàm Như chưa từng tiếp xúc với Khúc Tòng Giản, lần gặp duy nhất chính là lần vội vàng ở hội sở, cô có thể cảm nhận được Khúc Tòng Giản không thích cô, Khúc Nhạc dường như cũng có không ý định để bọn họ tiếp xúc2quá nhiều.
Khi đó cô lơ đễnh, cảm thấy dù mình có kết hôn với Khúc Nhạc thì cũng sẽ không quá gần gũi với ông, cho nên hoàn toàn không có để bụng chuyện này, bây giờ xem ra thật sự đúng là không đơn giản như vậy: “Chẳng lẽ là bởi vì người tên Tiêu Khả Nhi ấy?” “Tiêu Khả Nhi?” Nhâm Hoài Quân tỏ vẻ mờ mịt, vô cùng lạ lẫm với cái tên này. “Chính là con gái của Tiêu Thiên, Tiêu gia và Khúc gia là thế4gia, nghe nói lúc trước bọn họ có ý định để Khúc Nhạc cưới Tiêu Khả Nhi...” Chuyện này đã trôi qua quá lâu, đến mức cô chỉ còn nhớ mang máng.
Nhâm Hoài Quân kiên định khẽ lắc đầu: “Tiêu gia? Không thể nào. Tiêu Thiên đã ngồi tù, Khúc gia sẽ không ra mặt vì một người đã vô dụng. Nhưng Khúc gia rất phức tạp, điểm này hẳn là cô phải biết chứ? Người thừa kế mà Khúc Tòng Giản chú trọng là Khúc Phong, trong hai đứa con trai, ông ta vẫn luôn thiên vị Khúc Phong hơn một chút, kết quả Khúc Phong lại bị Khúc Nhạc tổng vào tù. Vì chuyện này, Khúc Tòng Giản vẫn luôn đối oán giận Khúc Nhạc. Mà
mẹ Khúc Nhạc, Lý Tịnh cũng coi là một nữ cường nhận rất có dã tâm, mấy năm nay bà ta khiến Tập đoàn Hồng Hải rối tung rối mù, cho nên bất kể là Khúc Tòng Giản hay các cổ đông khác của Tập đoàn Hồng Hải, thậm chí là cấp trên của những người đó đều không mặn nhạt lắm với "Nữ cường nhân, bọn họ hy vọng Khúc Nhạc cưới một cô vợ có gia thế hiển hách nhưng đầu óc đơn giản hơn, người phụ nữ như vậy sẽ dễ khống chế hơn. Nếu không được thì sẽ một bước, cưới một người ngố tàu có gia thế trong sạch cũng vẫn trong phạm vi tiếp nhận được của bọn họ.”
Ý còn đang ngủ của Nhâm Hoài Quân chính là, kiểu người duy nhất bọn họ không thích chính là một người có tính cách mạnh mẽ, năng lực trác tuyệt như cô kết hôn với Khúc Nhạc, nguyên nhân rất đơn giản, sợ cô nhúng tay vào đại quyền của Tập đoàn Hồng Hải.
Triệu Hàm Như là bị mùi thơm của thức ăn làm tỉnh lại. Cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, phát hiện Khúc Nhạc đang ngồi ở bên giường, trên tủ đầu giường để một bát canh nóng, mùi thơm ngon và hơi nóng bay lên.
Cô nhìn chằm chằm bát canh, bất giác nuốt nước bọt. Khúc Nhạc vốn tâm tình chẳng mấy tốt đẹp cuối cùng cũng mỉm cười: “Dùng chiêu này gọi em rời giường thật là bách phát bách trúng.” “Không phải ai đến em cũng đều không từ chối đâu, đừng nói em như heo vậy chứ.” Triệu Hàm Như kiêu ngạo lườm anh. “Ừ đúng là một con heo, chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.” Anh không thẳng thắn công nhận, sau đó tự giác bưng chén canh lên đút cô ăn, “Đã thế lại còn là một con heo kiêu ngạo kén ăn khó hầu.”
Tay phải của Triệu Hàm Như không bị gãy xương, cô hoàn toàn có thể tự ăn uống, nhưng Khúc Nhạc lại rất thích bưng chén để bón cho cô ăn, giống như cô là người tàn tật đã bị gãy hết tứ chi, mà cô cũng rất hưởng thụ cảm giác được anh nuông chiều, một người thích đánh, người còn lại thì tình nguyện chịu đau, người ngoài cảm thấy buồn nôn, nhưng hai người lại thấy rất tình thú.
“Em thấy chỉ ăn với ngủ là hết ngày mất rồi.” Triệu Hàm Như lầm bầm, “Sao canh cá hôm nay ngon thế? Tay nghề của anh mới lên à?” “Cá hôm nay rất tươi.” Khúc Nhạc ngước mắt lên, có chút ai óan, “Vốn dĩ anh định làm cá kho tàu để chúc mừng ngày kết hôn của chúng ta đẩy...”
“Khụ, khụ, khụ...” Triệu Hàm Như bị sặc canh cá, “Việc này anh cũng chuẩn bị xong rồi? Đừng có nói là chúc mừng kết hôn mà chỉ có mỗi món cá kho thôi nhé? Không còn món nào khác à?” “Em đừng có mơ nữa, chưa kết hôn thì em chỉ có thể uống canh cá mà thôi?” “Sao anh thực tế thế? Đây là thái độ của anh với vị hôn thê của mình đấy à?” Triệu Hàm Như hờn dỗi cắn thìa.
“Đừng có nghịch nữa, cẩn thận cắn nát thìa bây giờ.” Khúc Nhạc buồn cười nhìn cô, nhưng cũng không dám dùng sức rút thìa ra, sợ làm cô bị thương.