Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 290 : Lựa chọn

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Ấy, ấy, chuyện này em không cố ý, anh cứ tiếp tục đi...” Nhìn dáng vẻ như cười như không của Khúc Nhạc, Triệu Hàm Như mới sực tỉnh lại, nhắm chặt mắt vào, lắp bắp nói.



Gần đây Khúc Nhạc rất tích cực tìm hiểu cơ thể Triệu Hàm Như, hai người cũng đã làm khá nhiều chuyện hoang đường ở phòng tắm rồi. Nhưng tình hình giữa hai người trước giờ vẫn luôn1do anh nắm quyền chủ đạo, còn cô thì lúc nào cũng là người bị động tiếp nhận.



Mà bây giờ Triệu Hàm Như lại thấy mình như một tên dê xồm đang rình trộm anh tắm, nghĩ đến việc này mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng.



Bỗng nhiên tiếng nước chảy ngừng lại, cả người Triều Hàm Như cứng đờ lại, Khúc Nhạc từ từ tiến về phía cô, da đầu cô run8lên từng đợt, xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên. Triệu Hàm Như vội vàng đóng cửa lại định rời đi, nhưng nào ngờ xe lăn của cô lại bị kẹt tại chỗ.



Triệu Hàm Như vừa thẹn vừa vội, mà càng vội thì lại càng không thể nhúc nhích được. “Em muốn tắm chung với anh à?” Khúc Nhạc thoải mái cứ thể đi đến chỗ cô, nói với giọng rất vui2vẻ, “Anh vẫn còn đang lo cho thân thể của em, nhưng giờ nhìn có vẻ như em hồi phục cũng kha khá rồi đấy nhỉ...”



Hơi nước và nhiệt độ trên người anh khiến khuôn mặt cô đỏ bừng lên.



“Em tắm rửa rồi.” Triệu Hàm Như vừa nói dứt lời, vẻ mặt cô lập tức trở nên chán nản, sao hôm nay giọng nói của cô lại mềm nhũn ra vậy chứ, một câu4rất bình thường mà cô lại nói không hề giống một câu từ chối, trái lại còn chẳng khác gì đang mời gọi anh. Quả nhiên, Khúc Nhạc đắc ý cười cười, cúi người ôm ngang lấy cả người cố lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên bồn rửa mặt, “Xem ra em vẫn còn muốn tắm thêm một lần nữa.” “Ha ha, không cần làm phiền đến anh đâu, em có thể gọi y tá đến mà...” Ánh mắt Triệu Hàm Như nhìn trái nhìn phải, nhưng không dám nhìn thẳng vào anh, đúng là sắc đẹp làm mờ mắt.



“Chỉ anh mới được nhìn cơ thể em thôi.” Động tác cởi nút áo của Khúc Nhạc hơi dừng lại.




“Đừng có chuyển lực chú ý của em nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Hàm Như véo nhẹ hông anh một cái, nửa đêm anh không ngủ, cũng không tăng ca, mà lại đi ra ngoài hóng gió, chắc chắn là có chuyện gì đó rồi. Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như vào lòng, điều chỉnh một tư thế thật thoải mái, sau đó mới khó khăn lên tiếng, “Nếu mẹ anh trở về từ châu Phi...” Thân thể của cô trở nên cứng đờ, đầu ngón tay lạnh ngắt như băng. Thù giết cha không thể đội trời chung, bây giờ Lý Tịnh có đền mạng đi chăng nữa cũng không thể khiến Triệu Hàm Như cảm thấy bớt phẫn nộ và oán hận hơn được, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại không thể làm được gì, chỉ có thể mở một mắt, nhắm một mắt mặc kệ bà ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc cảm thấy có chút bối rối.



Dù trước giờ Triệu Hàm Như chưa nhắc đến chuyện này lần nào, nhưng Khúc Nhạc cũng biết, Lý Tịnh là phần vết thương mãi mãi không thể lành được trong lòng cô, là ranh giới vĩnh viễn không bao giờ biến mất giữa hai người, hằng ngày anh chỉ dám cẩn thận từng ly từng tý một đi qua biên giới đó, chỉ sợ bất cẩn một chút thì sẽ bị thịt nát xương tan.



Có lẽ vì quá yêu đối phương, nên cô đã thuyết phục chính mình bỏ qua sự tồn tại của Lý Tịnh, còn anh thì bỏ qua tình cảm mẹ con, để tiễn Lý Tịnh đi rất xa, đây cũng chính là giao ước ngầm giữa hai người. Mặc dù cả hai người không quan tâm, không nhắc đến chuyện này, nhưng không có nghĩa là Lý Tịnh không tồn tại. Bà ta giống như một cây gai, cứ thỉnh thoảng lại ngoi lên đâm hai người vết thương túy lúy. Triệu Hàm Như ngẩng đầu lên nhìn Khúc Nhạc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vốn dĩ lúc nào cũng bình tĩnh của anh bây giờ lại tràn đầy vẻ bối rối. Anh dường như nhìn cô với ánh mắt van xin, khiến tâm trạng vốn đang cứng rắn của cô lại trở nên mềm nhũn.



Triệu Hàm Như cũng đã từng thử rời khỏi Khúc Nhạc, nhưng quanh đi quẩn lại thì cuối cùng vẫn phải về lại bên anh, nếu đã không rời nổi thì thôi cứ ở cùng nhau. Lúc đó cô đã nghĩ kỹ như vậy rồi, sao cứ phải để chuyện cũ làm tổn thương đến tình cảm của hai người chứ?



Triệu Hàm Như hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, “Vì sao?” “Bố anh dùng bà ấy để áp chế anh, chỉ cần anh để cho bà ấy quay về, thì ông ấy sẽ không phản đối cuộc hôn nhân của chúng ta, thậm chí ông ta sẽ liên hệ những người đang chống lại em, để họ không phản đối việc em tiến vào Tập đoàn Hồng Hải nữa.” Triệu Hàm Như cười lạnh, “Việc ông ấy phản đối hay không quan trọng với em lắm à?” “Được.” Khúc Nhạc không giải thích gì thêm, cũng không cầu xin cổ điều gì, thậm chí còn không nói thêm lời nào, chỉ liên tục gật đầu đồng ý, “Anh sẽ không đồng ý với ông ấy.” Cả người Triệu Hàm Như dần bình tĩnh lại. Cô biết rõ là Khúc Nhạc chưa đồng ý Khúc Tòng Giản, mà về nhà thương lượng với cô trước rồi mới quyết định, sự tôn trọng này khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào. “Em xin lỗi, em không muốn để mẹ anh về nước, vì em không muốn gặp lại bà ấy. Vừa thấy bà ấy, em sẽ nhớ đến việc cha mẹ em đã chết thảm đến thế nào, nhớ đến nỗi oán hận đã đeo bám em suốt ngày đêm, anh cũng biết mà, em gánh nỗi hận thù này nhiều năm như vậy rồi.”



“Anh biết, anh biết...” Khúc Nhạc nắm chặt lấy tay cô, năm đó anh tận mắt chứng kiến nỗi đau khổ của cô khi bị ác mộng vây lấy, khi đó anh đã hi vọng mình có thể an ủi cô, vì cô mà gánh hết tất cả mọi tổn thương, nào ngờ trớ trêu thay, người khởi xướng mọi chuyện lại chính là mẹ anh.



Vì quá tức giận, nên giọng nói của Triệu Hàm Như có chút run run, “Em yêu anh, nhưng không có nghĩa là em đủ bao dung để tha thứ cho mẹ anh, để chấp nhận bà ấy, mặc kệ bà ấy cứ đi tới đi lui trước mặt em...” “Được, anh đồng ý với em...” Khúc Nhạc lại càng cảm thấy áy náy và đau lòng hơn, dù biết rõ là ở với cô thì sẽ phải chịu đựng chuyện này, nhưng anh vẫn không thể buông tay cô ra. Anh yêu cô, yêu đến điên dại, yêu đến mức có thể vì cô mà làm bất kỳ chuyện gì.