Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 296 : Phiền toái

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Lý Chấn Dương lạnh lùng đẩy cửa bước vào.



“Xử lý xong chưa? Vẫn còn vấn đề gì à?” Trình Tử Ngôn thấy anh ta thế này, cũng tự biết khả năng cao là có chút phiền phức rồi.



“CMN, đám Cao Khi, lũ này không phải là người.” Lý Chấn Dương nhăn hết mặt lại, bực bội ngồi xuống, “Cô gái kia là người đại diện của một ngôi sao nhỏ…”



Anh ta liếc qua về phía Triệu Hàm Như, “Hình như1là nhân viên của công ty Đỗ Như Tùng thì phải.”



“Khụ, khụ, khụ.” Triệu Hàm Như vừa lén uống một ngụm rượu trong lúc Khúc Nhạc không để ý, thì lại bị sặc, không ngờ loại chuyện này cũng có thể liên quan đến cô nổi, sao lại máu chó đến thế được chứ.



“Em vẫn chưa khỏi hẳn mà lại dám uống rượu hả?” Quả nhiên Khúc Nhạc tức giận cướp ly rượu khỏi tay Triệu Hàm Như, cô từng8là người không uống rượu, thế mà bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn uống với anh một hai ly, tính ra thì chính anh đã đưa cô vào con đường này.



“Người đại diện kia muốn nhận một phát ngôn quảng cáo cho ngôi sao của mình từ công ty của Cao Khi, nên mới bị bọn họ dụ đến để đánh thuốc…”



“Gần đây Cao Khi thích chơi mấy ngôi sao mới nổi cơ mà? Sao bây giờ ngay cả người2đại diện cũng không tha vậy? Khẩu vị cũng nặng đấy.” Lan Tín Minh chế nhạo.



“Ngôi sao kia là nam, Cao Khi mê ngôi sao, nhưng trước giờ vẫn không thích nam, lần này thấy người đại diện kia cũng xinh đẹp, nên mới chú ý đến cô ấy.”



“Cô gái này biết Cao Khi là tên sắc quỷ mà vẫn dám đi ra chỗ hẹn cùng hắn, xem ra cũng yêu ngôi sao của mình ra phết đấy.” Nghiêm Nam4Sinh nở nụ cười nghiền ngẫm. Anh ta ở trong ngành giải trí nhiều năm, loại chuyện này thấy cũng nhiều.


“Ha ha ha…” Trình Tử Ngôn và Nghiêm Nam sinh cùng bật cười, chế nhạo chỉ vào Khúc Nhạc, “Sao vừa nãy cậu không kể chuyện này hả? Ngại à?”



Lan Tín Minh lập tức quên nỗi tức giận vừa nãy, vỗ mạnh vào ghế sofa, cười hỏi: “Cô gái kia ăn đậu hũ của cậu rồi à? Ăn thế nào? Ăn chỗ nà?”



Ngay cả Quan Hàng quanh năm ngày tháng lúc nào cũng mang bộ mặt muộn phiền cũng hơi nhếch mép.



Chỉ số thông minh của Triệu Hàm Như online, không có ý đồ gì với mọi người, lại còn nói chuyện rất thú vị, là đối tượng rất tốt để nói chuyện phiếm, không khí yên lặng trong rạp lập tức thay đổi, trở nên nhẹ nhõm, tự nhiên.



Khúc Nhạc bị mọi người cười đến mức không chịu nổi, lườm Triệu Hàm Như một cái, “Nếu vừa nãy anh không đứng trước em thì em sẽ bị cô ấy sỗ sàng rồi, giờ lại còn trêu anh?”



“Em là nữ, bị cô ấy sỗ sàng thì cũng có sao đâu.” Triệu Hàm Như cũng không hề có ý giấu vẻ chút ghen tuông của mình lại, vừa nghĩ đến chuyện cô gái kia cọ qua cọ lại, rên rỉ ỉ ôi, cô lại thấy sợ.



“Nên tóm lại em không muốn giúp cô gái xa lạ kia, mà muốn giúp các anh.” Triệu Hàm Như thu lại dáng vẻ cô gái nhỏ vừa nãy, bây giờ mới trả lời vào trọng tâm câu hỏi của Trình Tử Ngôn.



Mỗi khi Triệu Hàm Như bàn chuyện quan trọng, cô luôn vô tình tỏa ra cảm giác cực kỳ giỏi giang và tự tin, “Các anh đều là bạn thân của Khúc Nhạc, người ngoài nhìn vào thì thấy mọi người là một. Nếu hôm nay cô gái kia làm lớn chuyện này lên, thì người đứng mũi chịu sào chắc chắn sẽ là Trình thiếu gia đây. Mà ai chẳng biết sau lưng Khúc Nhạc luôn có sự ủng hộ của Trình thiếu và Đường lão. Nếu Trình thiếu dính vào phiền phức, thì khó tránh khỏi việc có người sẽ nhân cơ hội để ra tay với Khúc Nhạc nhà em…”



Câu ‘Khúc Nhạc nhà em’ Triệu Hàm Như nói cực kỳ thuận miệng, Khúc Nhạc cũng rất hưởng thụ, điều này cho thấy rõ vị trí của hai người trong lòng đối phương, trong lúc anh nghĩ vì cô, thì đồng thời cô lúc nào cũng đặt anh trong tim.



Vài người khác thì rợn hết cả da gà. Trước kia chỉ thấy Khúc Nhạc khăng khăng sủng ái Triệu Hàm Như, bây giờ lại thấy cô toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho anh, rồi còn phối hợp với biểu cảm cực kỳ tự nhiên của hai người nữa, đúng là ân ái giữa ban ngày. Những nhân vật quần chúng như họ, bỗng dưng bị ép ăn một đống thức ăn cho chó, nuốt không được, mà nhả cũng chẳng xong, cực kỳ khổ sở.