Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 3 : Đấu đá nội bộ

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Triệu Minh Hoành đành chịu, quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu với Tống Du đang gọi điện thoại, rồi lại thoáng nhìn Triệu Hàm Như như an ủi, sau đó mới chắp tay xin lỗi mọi người đang có mặt trong bữa tiệc. Trên môi Triệu Minh Hoành vẫn giữ nụ cười ung dung thoải mái, cứ như sự xuất hiện của cảnh sát không gây ảnh hưởng gì cho ông cả, “Tôi vẫn nói câu ấy, cây ngay không sợ chết đứng. Tôi tin luật pháp sẽ trả lại công bằng cho tôi! Các vị cứ yên tâm, hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của Hàm Như nhà tôi, mọi người nể mặt lão Triệu này, phải ăn, phải chơi tận hứng rồi mới về.”



Dứt lời, Triệu Minh Hoành liền thong dong đi ra ngoài cùng cảnh sát.



Triệu Hàm Như nhìn theo bóng cha, muốn lên tiếng giữ ông lại, nhưng miệng như bị thứ gì chặn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Chợt, trên mặt như có thứ gì đó khác thường, cô thẫn thờ giơ tay sờ thử, thấy tay đầy nước mắt.



Hóa là cô đã khóc sao? Cô ngây người nhìn chằm chằm vào tay phải của mình.



“Hàm Như, mẹ ở đây, con đừng sợ!” Tống Du gọi điện thoại xong, vẻ mặt cũng chẳng khá hơn, nhưng vẫn bình tĩnh cầm tay con gái, thầm nói bên tai con, “Bây giờ không thể sợ hãi!”



“Các vị, ông Triệu nhà tôi vừa nói rồi đấy, tiệc sinh nhật vẫn tiếp tục. Mọi người đừng lo cho ông ấy, có Tống Du tôi ở đây, ông Triệu sẽ không có việc gì, nhà họ Triệu cũng bình an.” Tống Du đứng ra, mạnh mẽ tuyên bố.



Trên thương trường, Tống Du nổi danh với biệt hiệu “Người đàn bà thép”. Triệu Minh Hoành dù được người dân thành phố C gọi là “Ông vua thép”, nhưng tập đoàn Triệu thị vẫn là Triệu Minh Hoành và Tống Du cùng gây dựng bằng hai bàn tay trắng. Uy quyền của Tống Du ở Triệu thị chẳng thua gì Triệu Minh Hoành, lời bà nói tạm thời đã trấn an những lời bàn tàn thì thầm của khách khứa.



Nhưng chủ nhà đã bị dẫn đi, nhân vật chính của tiệc sinh nhật lại đứng ở một bên, nước mắt đầy mặt, vừa nhìn đã chẳng còn tâm trí đâu mà ăn với uống, khách khứa sao có thể ăn chơi thỏa thích được đây.



Chuyện Triệu Minh Hoành là một sự kiện kinh thiên động địa trong thương trường ở thành phố C, ảnh hưởng đến toàn bộ bố cục giới thương nghiệp. Tránh hại tìm lợi là bản năng của con người, chẳng ai bằng lòng giữ mối liên hệ với người sắp thất thế, nhất là lúc dầu sôi l
“Mẹ không trách con, mà đanh trách chính mình. Nếu trước đây mẹ cứng rắn hơn nữa, có lẽ tương lai sau này con sẽ không trải qua quá nhiều đau khổ. Như chuyện tối nay vậy, mẹ không ngờ con lại sợ hãi đến mức đó. Nếu sau này ba mẹ không ở bên con nữa, con phải làm sao đây?”



“Mẹ, mẹ muốn đi đâu?” Triệu Hàm Như hoảng sợ giữ chặt tay mẹ, “Mẹ đừng rời xa con!”



Tống Du ôm chặt con gái vào lòng, “Mẹ không rời xa con đâu, nhưng trên đời này, không ai có thể ở bên con, bảo vệ con cả đời được, tất cả đều phải dựa vào chính bản thân con. Mẹ chỉ hận mình hiểu ra quá trễ. Hai năm nay, đấu đá nội bộ trong Triệu thị càng ngày càng căng thẳng. Chú Triệu Minh Vĩ của con luôn tranh đoạt quyền khống chế Triệu thị với ba mẹ. Cách đây không lâu, mẹ phát hiện ra Triệu Minh Vĩ làm giả sổ sách, lo ông ta vẫn di chuyển tài sản, nhưng ba con mềm lòng, vẫn không hạ quyết tâm được. Mẹ nghi ngờ chuyện tối nay là trò phản công của Triệu Minh Vĩ, hòng vu oan giá họa cho ba con…”



“Nhưng đó là chú con mà!” Triệu Hàm Như nhìn mẹ với vẻ không thể tin nổi. Triệu Minh Vĩ là người nhìn cô lớn lên, vẫn luôn đối xử tốt với cô, chỉ cần Triệu Tuyết Như có thứ gì là cô cũng sẽ có một phần như vậy. Tình cảm giữa cô và nhà chú luôn rất tốt, bọn họ là họ hàng có quan hệ huyết thống, sao có thể làm chuyện như thế được?



“Con phải nhớ, trên thương trường, con không được tin bất kỳ ai, kể cả bạn bè, người thân, người yêu, thậm chí là cha mẹ con cái. Biết bao nhiêu người thất bại chỉ vì lòng dạ yếu mềm trong phút chốc, ba con chính là ví dụ. Nói với con những điều này cũng đã muộn rồi, con vốn không thể hiểu được. Tính cách con thế này không thích hợp làm những việc lừa lọc dối trá này. Chẳng lẽ con không thấy hôm nay cả nhà Triệu Minh Vĩ không đến sao?”



“Chẳng phải nhà chú đi Hồng Kông shopping sao?”



“Con tin à?” Tống Du cười cười, con gái bà vẫn luôn ngây thơ, “Cũng may con học lịch sử. Sau này con phải chăm chỉ học hành, tránh xa những chuyện tồi tệ này đi.”



“Mẹ…” Nếu là trước đây, Triệu Hàm Như chắc chắn sẽ làm nũng với mẹ, bảo mẹ xem thường cô quá. Nhưng bây giờ, cô không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác lại, nhân sinh quan của cô đảo điên trong chớp mắt, khiến cô không kịp hoàn hồn.