Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 338 : Cáo trạng

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


“Chỉ cần bọn họ an phận, không xen vào chuyện này thì không cần so đo, đối nhân xử thể luôn phải lưu lại một đường sống.” Đường lão thoải mái nói, “Được rồi, đưa điện thoại cho em gái cháu.”



“Nhóc con, sao cháu chưa nói gì mà đã đăng ký kết hôn với thằng nhóc thổi kia rồi?” Giọng điệu Đường lão ai oán. Ông vốn định làm khó dễ thằng nhóc Khúc Nhạc, ai ngờ Triệu Hàm Như lại không rụt rè, lén đăng ký kết hôn. Triệu Hàm Như cười gượng, bỗng cảm thấy áy náy.1Dù nói thế nào thì Đường lão cũng là người ông yêu thương cô, đáng ra cô phải được sự đồng ý của ông rồi mới quyết định chuyện lớn này. Có điều, cô sống một mình lâu rồi, đã quen tự quyết định việc của mình. Huống chi, cô và Khúc Nhạc ở bên nhau đã nhiều năm, chẳng khác gì vợ chồng già, đăng ký kết hôn chỉ là một nghi thức mà thôi. Lần này cô vội vã đến thành phố C, cũng vội vã đăng ký kết hôn. “Ông nội, cháu xin lỗi, khi đó8cháu đột nhiên xúc động...” Triệu Hàm Như cười xòa nói.



Đột nhiên xúc động cái gì? Khúc Nhạc lập tức trừng Triệu Hàm Như, rõ ràng là có suy nghĩ kỹ càng trong nhiều năm rồi mới quyết định. Triệu Hàm Như cười trấn an với anh, vẻ mặt chột dạ, cuối cùng cũng hiểu được hương vị bánh bích quy có nhân. “Cháu cũng biết là xúc động, không sao cả, ông cho Cục Dân chính hủy giấy hôn thú của cháu...” Giọng điệu Đường lão trở nên rất nhẹ nhàng. Khúc Nhạc muốn hộc máu, anh đợi2nhiều năm như vậy, khó lắm mới ôm người đẹp về, bây giờ chỉ cần một câu nói của Đường lão là mọi thứ không còn giá trị? Triệu Hàm Như cũng bị dọa sợ không nhẹ, đây là lần đầu tiên cô nghe nói loại chuyện hủy giấy hôn thú, nhưng cô lại không dám nghi ngờ một chút nào. Chỉ cần là chuyện Đường lão muốn làm, trên đời này không có mấy chuyện ông không làm được. “Ông nội, bọn cháu không phải xúc động, bọn cháu đã chuẩn bị chuyện kết hôn rất lâu rồi...”4Triệu Hàm Như dè dặt giả vờ đáng thương. “Chuẩn bị rất lâu mà cháu chưa từng có ý nghĩ dẫn Khúc Nhạc về nhà gặp người lớn?” Bọn họ hiểu rồi, không phải Đường lão phản đối bọn họ kết hôn, mà là ông cảm thấy bọn họ không tôn trọng ông nên tới gõ bọn họ.



Đúng là Triệu Hàm Như chưa từng nghĩ dẫn Khúc Nhạc về nhà gặp mặt người lớn, cô quen biết Đường lão thông qua Khúc Nhạc, ngay cả anh họ Trình Tử Ngôn cũng vì cô là vị hôn thê của Khúc Nhạc mà ra tay giúp đỡ. Người họ Đường nhiều như vậy, không phải ai cũng biết Triệu Hàm Như cô, nhưng ai cũng biết Khúc Nhạc. Bây giờ Đường lão muốn cô dẫn Khúc Nhạc về nhà họ Đường gặp mặt người lớn, chuyện này cũng quá bựa rồi.



Hơn nữa, Đường lão có rất nhiều con, đều là anh chị em cùng cha khác mẹ với ba cô, tình cảm chẳng sâu sắc gì, chỉ cần nghĩ tới dẫn Khúc Nhạc về một gia đình như vậy, cô lại có chút rụt rè, đừng nói là để cô dẫn anh tới thăm, dù là cô tới thăm thì cô cũng có hơi không cam lòng. Có điều, cô vẫn ngoan ngoãn nhận sai với Đường lão, tỏ vẻ khi về sẽ lập tức dẫn Khúc Nhạc về nhà gặp mặt người lớn, khó lắm mới trấn an được Đường lão đang khó chịu.



Thật không ngờ Đường lão đức cao vọng trọng, một lời đã định cũng có lúc ngây thơ như vậy. Thấy vẻ mặt buồn bực của Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, Trình Tử Ngôn u sầu cả đếm lại vui vẻ cười ha ha. Lúc ấn ân ái ái, bọn họ chưa từng nghĩ đến cảm giác của người khác, bây giờ bị báo ứng rồi, đáng đời lắm!




“Đường lão, có phải có hiểu lầm gì không? Tôi không dám tin một nhân tài ưu tú như Trần Kiều sẽ phạm lỗi. Có phải có người khích bác ly gián, nói dối cái gì không?” Người đàn ông hít sâu một hơi, có chút đau lòng nhức óc nói.



“Tôi biết anh ta do một tay ông cất nhắc, trước đây tôi cũng vậy, lần này còn định nâng anh ta lên một bước. Ông cũng biết giữa anh ta và Hoàng Huy, tôi vẫn luôn nghiêng về phía anh ta. Anh ta có lòng hăng hái, có mạnh dạn đi đầu, dám làm chuyện người khác không dám làm. Đôi khi phải cần người như anh ta thì mới dễ khai triển công việc. Nhưng đôi khi lá gan của anh ta quá lớn, vì có thể nâng cao một bước, vì lợi ích riêng của bản thân, làm chuyện không nên làm, lại còn càng chạy càng xa trên con đường đó. Thấy anh ta như vậy, trong lòng tôi cũng không dễ chịu. Thế nhưng sai rồi chính là sai rồi, dù là ai cũng phải trả giá thật lớn cho chuyện mình làm sai. Trốn tránh, đùn đẩy, để che đậy sai lầm mà phạm sai lầm lớn hơn, những chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ!” Đường lão khó có khi nói nhiều như vậy, tính cách và thân phận của ông cho phép ông không cần phải giải thích gì nhiều, tối nay ông rất khác thường.



Tất nhiên người đàn ông kia cũng chú ý tới điểm này. Đường lão thật sự nổi giận! Tuy rằng ông ta vẫn không biết rốt cuộc là vì chuyện gì mà Trần Kiều lại làm cho Đường lão tức giận như vậy, nhưng Đường lão đã hạ quyết tâm, cũng đã nói đến mức này rồi, dù ông ta có tranh thủ thì cũng là không công, đành phải cố nén bất mãn đồng ý.



Thật đáng tiếc, thật không cam lòng, Trần Kiều là người có thực lực nhất trong phe phái của ông ta. Bây giờ Trần Kiều đã xảy ra chuyện, chỉ sợ sắp tới sẽ có người thừa cơ hội này giẫm cho mấy cú thật mạnh...



Người đàn ông đè nén tâm tình sôi trào vào trong đáy lòng. Chuyện này không thể cứ tính như vậy, ông ta phải nghĩ cách bàn điều kiện với Đường lão, không thể bỏ mặc Trần Kiều được, nếu Đường lão không thể lấy ra một lý do thuyết phục ông ta thì ông ta sẽ tìm một lợi thế có thể so với Trần Kiều để bàn điều kiện.