Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 343 : Cây cao
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
“Tình huống nhà họ Đường có hơi phức tạp. Mặc dù ba của Đường Bình Bình là một trong những đứa con trai Đường lão coi trọng nhất, nhưng Đường lão vẫn luôn không hài lòng mấy người anh của Đường Bình Bình, cho nên cũng rất lạnh nhạt với mấy đứa cháu có quan hệ khá gần với gia đình bọn họ, giao rất nhiều chuyện cho đứa cháu ngoại Trình Tử Ngôn xử lý. Vì vậy, quan hệ giữa Trình Tử Ngôn và Đường Bình Bình không tốt. Nhà họ Đường quá phức tạp,1có một số việc ngay cả anh cũng rất rõ, sau này để Trình Tử Ngôn giải thích với em.” Khúc Nhạc có chút bất đắc dĩ nói, anh tiếp nhận Hồng Hải là vì trách nhiệm của nhà họ Khúc, chứ anh không muốn dính vào nội đấu của nhà họ Đường, nên không có nghiên cứu kỹ phe phái trong đó, chỉ là không ngờ người vợ anh yêu lại là cháu gái nhà họ Đường, nếu sớm biết như vậy thì anh đã dò xét tình huống rồi.
Triệu Hàm Như biết loại gia8tộc lớn như nhà họ Đường rất phức tạp. Tuy cô nhận người ông là Đường lão, nhưng cô lại không muốn chính thức nhận tổ quy tông, giao tiếp với một gia đình lớn. Có điều, cô không động, không có nghĩa là người khác cũng sẽ không động, hôm nay Đường Bình Bình tìm tới cửa là để cảnh cáo cô.
“Đường Đức Quang, ba của Đường Bình Bình là một người rất có thủ đoạn, lại còn đa mưu túc trí, không làm bất cứ chuyện gì lỗ mãng. Hôm nay Đường Bình Bình2tìm tới cửa, chắc là không phải ý của ông ta, mà là ý của mấy người anh của cô ta. Bọn họ biết chúng ta đứng bên Trình Tử Ngôn, khẳng định hận lấy chúng ta. Đường Bình Bình chỉ là một con tốt thí mà thôi. Điều cô ta cần phải làm là chọc giận em, tốt nhất có thể làm em mất lý trí.”
“Bọn họ nhắm vào em làm gì? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng em sẽ dấn thân vào chuyện hư hỏng tranh quyền đoạt lợi của bọn họ? Ai mà4thèm!” Triệu Hàm Như bật cười. Cô có thể nhịn chuyện Đường Bình Bình nhục nhã cô, nhưng cô tuyệt đối không thể chịu đựng chuyện cô ta mơ ước người đàn ông của mình, “Càng nghĩ càng bực bội! Cô ta có bị bệnh không đấy? Quyến rũ anh ngay trước mặt em?”
Vừa nghĩ tới bộ dáng và ánh mắt vừa rồi của Đường Bình Bình, Triệu Hàm Như liền khó chịu, thật muốn mất lý trị như ý của bọn họ.
“Hay là chúng ta gọi Tử Ngôn về, anh ấy hiểu biết Đường Bình Bình nhiều hơn chúng ta.” Khúc Nhạc vừa vỗ về làng Triệu Hàm Như vừa nhẹ giọng nói, “Đường đại tiểu thư danh tiếng không tốt, ai cũng nói cô ta ngang ngược, nhưng cô ta lại được đường lão yêu thương. Nếu cô ta thật sự khó ưa như bề ngoài cô ta thể hiện, thì anh nghĩ rằng Đường lão sẽ không yêu thương cô ta như thế. Cho nên, nhất định là cô ta cố ý khiêu khích em. Nếu em tức giận thì cô ta thành công rồi.”
“Cô ta muốn khiêu khích thế nào em cũng có thể không so đo, nhưng cô ta không nên quyến rũ anh.” Triệu Hàm Như uất ức rút danh thiếp trong túi Khúc Nhạc ra xé nát, “Còn để thứ này trong túi, anh luyến tiếc à?”
“Là không chết người. Đây là ranh giới cuối cùng của ông ngoại, mọi người điều biết điều này, chỉ cần không vượt qua ranh giới, ông ngoại rất thích nhìn thấy con cháu cạnh tranh. Ông ngoại luôn cho rằng đây là cạnh tranh tốt.” Tình Tử Ngôn có chút bất đắc dĩ, “Thật ra, anh còn muốn cảm ơn suy nghĩ này của ông ngoại. Nếu không phải ông cho anh tham gia cạnh tranh, thì anh sẽ không có ngày hôm nay.”
Dù sao thì anh ta cũng chỉ là cháu ngoại chứ không phải cháu nội của Đường lão. Đường lão chỉ xem trọng năng lực, không xem trong danh phận. Cho nên, ông mới lướt qua mấy đứa cháu trai có năng lực yếu, giao quyền lớn cho anh ta.
Rất nhiều người ưu tú ký thác kỳ vọng vào con cháu, cho rằng cha tài giỏi thì con cũng tài giỏi, đời sau nên kế thừa huyết thống xuất sắc của mình, Đường lão cũng không ngoại lệ.
Nhất là khi ông có rất nhiều con cháu, khó mà thương yêu sâu đậm hết tất cả, nên có chút bất công, yêu thương con cháu ưu tú nhiều hơn.
Ông canh cánh trong lòng về chuyện của Triệu Minh Hoành, bởi vì đứa con trai này của ông lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, chẳng những không bị chôn vùi thành người làm ruộng bình thường, mà còn dựa vào cố gắng của bản thân gây dựng sự nghiệp. Mỗi lần nhìn thấy hồ sơ của Triệu Minh Hoành, ông liền không nhịn được suy nghĩ nếu đứa con trai này sống bên cạnh ông từ nhỏ, có tất cả tài nguyên, thì nó nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy. Ông càng suy nghĩ như vậy, thì càng thấy thất vọng về đám con cháu.
Nếu Triệu Minh Hoành còn sống thì tốt rồi, ông có thể buông lòng mà giao tất cả cho đứa con trai ưu tú của ông. Lúc Triệu Hàm Như trò chuyện cùng Đường lão, cô cũng mơ hồ nhận ra điểm này. Bởi vì Cổ Hàm Chi và Triệu Minh Hoành mất sớm, cho nên hình ảnh của bọn họ đã được thần hóa ở trong lòng Đường lão. Bản thân bọn họ chưa chắc ưu tú, nhưng điều mong mà không được, bỏ lỡ thời gian, đã trở thành chấp niệm trong lòng ông cụ. Bà nội và ba mẹ đã qua đời, cô cũng kết hôn rồi, cho nên suy nghĩ trong lòng Đường lão không ảnh hưởng nhiều đến cổ, mà ảnh hưởng nhiều đến đám con cháu của Đường lão.