Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 351 : Giận chó đánh mèo

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


“Khách hàng quan trọng? Ý cô nói là họ?” Cô gái kia chỉ vào Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, vẻ mặt méo mó, dường như không thể tưởng tượng nổi.



Không ai đáp lời cô ta, các nhân viên đều rất chuyên nghiệp nhìn cô ta mỉm cười, im lặng ép cô ta phải rời đi, thậm chí quản lý còn thầm ra hiệu với bảo vệ, chuẩn bị kéo người ném ra ngoài. Đối với những người qua đường thế này Khúc Nhạc lười không muốn quay lại nhìn cô ta, chỉ chăm chú chọn1nhẫn. Trái lại Triều Hàm Như thì lại vừa vui vẻ vừa tò mò quay lại nhìn cô ta hai ba lần, cuối cùng tủm tỉm nói với quản lý một câu, “Được rồi.”



“Vậy chọn đôi này nhé.” Khúc Nhạc khẽ thương lượng vài câu với Triều Hàm Như, cuối cùng hai người vẫn chọn đôi nhẫn cưới đơn giản nhất. Cô gái kia thấy Khúc Nhạc lấy một thẻ đen ra đưa cho quản lý, bắt đầu hạ thấp giọng xuống, tỏ vẻ ghen tị bĩu môi. Cô ta cũng đã từng thấy loại thẻ8này ở chỗ Trịnh Hiệu Dương, có điều cô ta vẫn không thể nhìn ra điểm khác biệt rất nhỏ giữa hai thẻ. Tất nhiên, dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng chỉ đơn giản là thấy có loại thẻ giống Trịnh Hiệu Dương thì có thể hiểu tài chính của người đàn ông này hoàn toàn thừa sức mua loại trang sức này. Giọng nói cô ta nhỏ xuống, nhưng vẻ mặt vẫn có chút không cam tâm. Thật ra cô ta không phải là chó điên, gặp ai cắn nấy. Nếu lúc nãy2không thấy đôi nam nữ này nói chuyện với Dư Mịch thì cô ta cũng không nhằm vào họ. Khi mà Dư Mịch vẫn chưa buông tha cho Trịnh Hiệu Dương để đi lấy chồng, ngày nào Dư Mịch cũng bám lấy Trịnh Hiệu Dương, với tư cách là niềm vui mới của Trịnh Hiệu Dương, cô ta cũng đã đối chọi với Dư Mịch một thời gian rất dài, thậm chí còn ngáng chân đối phương ở khắp nơi. Dư Mịch còn phải chịu không ít thiệt thòi từ cô ta.



Nếu năm đó Trịnh Hiệu4Dương không tát Dư Mịch khiến danh dự của cô ấy mất sạch thì chỉ sợ đến giờ cô ấy vẫn còn dây dưa với Trịnh Hiệu Dương. Cũng vì cái tát đó mà Dư Mịch cũng hạn chết cô ta, vừa nãy rõ ràng Dư Mịch đã nhận ra cô ta rồi nhưng cuối cùng cũng chỉ kiêu ngạo bỏ đi, khiến cô ta thấy cực kỳ khó chịu.



Chỉ là gả cho một người đàn ông có tiền thôi mà. Vênh váo cái gì chứ? Cuối cùng thì cũng chỉ là đồ bỏ đi của Trịnh Hiệu Dương mà thôi!



Dư Mịch đi quá nhanh, khiến cô ta chưa kịp trút giận, nên cô ta mới hất lửa giận của mình lên đôi nam nữ quen biết với Dư Mịch, hai người này không những quen biết Dư Mịch, mà vẻ ngoài cũng ưa nhìn, mà đáng ghét nhất là về mặt họ tràn đầy hạnh phúc, rất giống với Dư Mịch sau khi kết hôn, cô ta thì hận nhất việc Dư Mịch sau khi bị Trịnh Hiệu Dương bỏ mà vẫn còn có thể cưới được người có tiền, sự đố kỵ khiển tâm lý cô ta trở nên méo mó. Ngay cả Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như cũng khiến cô ta cảm thấy ngứa mắt, nào ngờ cuối cùng lại đạp trúng phải cái đinh sắt.



“Chúc mừng anh Khúc và chị Khúc.” Quản lý cung kính nói, vẻ mặt vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi nịnh nọt hai người, “Chúng tôi rất xin lỗi vì đã chiêu đãi hai người chưa đủ chu toàn...” “Không sao.” Triệu Hàm Như lắc đầu, thỏa mãn nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau đó nhìn Khúc Nhạc cười cười, “Chúng tôi chỉ muốn mua một đôi nhẫn cưới đơn giản thôi, không cần làm phiền cửa hàng như vậy đâu.” Còn về cô gái ăn nói vô duyên kia, đối với hai người mà nói cũng chỉ là chó sủa qua đường mà thôi, chẳng đáng để hai người phản ứng lại.



Khúc Nhạc gật gật đầu, kéo Triệu Hàm Như ra cửa tiệm. Lúc này cô gái kia mới phát hiện ra hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng trước cửa đã nhanh chóng ra mở cửa cho hai người.
Lúc hai người ở nước ngoài thường cùng xuống bếp nấu cơm, đi siêu thị, nhưng đây là lần đầu tiên hai người cùng đi dạo ở siêu thị thành phố C. “Anh nhìn đi, đây là hãng khoai tây chiến em thích nhất, hồi ở nước ngoài không mua nổi, nhớ quá à.” Triệu Hàm Như ném một mạch 7-8 túi khoai tây chiên vào trong xe, “Em còn tưởng họ đã ngừng sản xuất rồi cơ, Trước kia anh đã từng ăn loại này chưa?”



“Chưa. Hồi anh còn nhỏ, bố mẹ anh không cho ăn mấy thứ linh tinh này, sau này ra nước ngoài cũng quen thói không ăn vặt.” Anh bật cười, “Em mua nhiều vậy làm gì? Định liên hoan bằng khoai tây chiên à?” “Để dành ăn dần, năm đó mẹ em cũng không cho em ăn vặt linh tinh, nhưng bố em thì chiều em lắm, mẹ em không cho ăn gì, bố em liền lén dẫn em đi ăn cái đấy. Có nhiều lần bổ em dẫn em ra ngoài ăn linh tinh, cuối cùng về nhà em lại bị đau bụng, mẹ em quay sang mắng bố em đến thảm... Ha ha... Em còn nhớ rất rõ, một người đàn ông to lớn cao 1m8 nhưng lại bị mẹ em mắng đến phát khóc.”



Nghĩ đến cha mẹ, ngay cả ánh mắt Triệu Hàm Như nhìn gói khoai tây chiên cũng trở nên dịu dàng đến lạ. “Bố em khóc không phải là vì bị mẹ em mắng, mà là vì ông ấy lo cho em đấy. Ông ấy hối hận vì dung túng em làm bừa.” Khúc Nhạc xoa xoa tóc cô, “Nếu anh là bố em, anh cũng sẽ chiều chuông em lên tận trời.” Đột nhiên ánh mắt Triệu Hàm Như trở nên ảm đạm, bất giác đưa tay xuống sờ sờ bụng dưới, “Sao lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa mang thai, hay là em có vấn đề gì?”



Khúc Nhạc lập tức phát hiện ra mình lỡ lời thầm tự trách mình, đang yên đang lành nhắc đến chuyện con cái làm gì chứ?



Khúc Nhạc nắm chặt lấy tay cô, “Anh vẫn chưa muốn có con, chúng ta vẫn chưa hưởng thụ đủ thế giới riêng của hai người, sao phải có con sớm chứ? Hơn nữa chúng ta còn chưa tổ chức lễ cưới, nếu em có con sớm, chẳng lẽ em định mang bụng bầu để mặc áo cưới à?”



“Nhưng mà...” “Đợi thêm chút nữa đi, qua khoảng thời gian bận rộn này thì chúng ta sẽ bàn về chuyện này sau nhé?” Khúc Nhạc kéo cô lại bên mình, nghiêm túc nói, “Đừng để mấy chuyện nhỏ nhặt này làm hỏng tâm trạng.”



“Em đang lo sức khỏe mình có vấn đề, hồi đó Tử San không khỏe, thử rất nhiều lần đều không thành công.” Triệu Hàm Như thở dài nói. Cô từng thấy Trần Tử San vì muốn có em bé mà phải chịu biết bao nhiêu khổ sở, thậm chí còn bị ám ảnh tâm lý...