Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 377 : Kết cục
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
“Nghe Tiễn Bá Huân nói ông cụ rất tức giận, Trương Gia nhất định phải chết, thế nhưng chết trước mặt bao người thì chẳng khác gì tát vào mặt ông cụ. Huống chi, chuyện Đường Bình Bình giật dây Trương Gia thuê - TV người lái xe đâm em là chuyện đã có chứng cứ xác thực. Anh ta bị diệt khẩu, người hiểm nghi ngoại trừ một nhà Đường Đức1Quang thì còn có thể là ai?” Trình Tử Ngôn nhìn có chút hả hê nói, “Ông cụ quy định cạnh tranh tốt, ít nhất không gây tổn thương đến mạng người, bọn họ lặp đi lặp lại nhiều lần mà coi như gió bên tai, cũng khó trách ông cụ tức giận, lại nói còn có chú Ba chú Tư nhìn chằm chằm bọn họ, lần này Đường Đức Quang phải8bị lật đổ rồi.”
“Chúc mừng anh.” Triệu Hàm Như mỉm cười, Đường Đức Quang chọc giận ông cụ, có nghĩa là hoàn toàn chôn vùi tương lai của Đường Bình Chi. Dù anh ta có là một trong những đứa cháu trai xuất sắc nhất thì cũng khó có ngày nổi danh. Trình Tử Ngôn cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh mạnh nhất. “Em quá coi thường Đường Bình Chi2rồi.” Trình Tử Ngôn biết Triệu Hàm Như đang suy nghĩ gì, không khỏi cười khổ nói, “Trước khi Đường Đức Quang cho người ra tay với Trương Gia, anh ta đã tới tìm ông cụ kể lại hết chuyện Đường Đức Quang che chở Đường Bình Bình để giữ sạch mình. Khi đó ông cụ không tin anh ta, kết quả Trương Gia thật sự bị giết, lúc này ông cụ4mới tin anh ta quân pháp bất vị thân. Sau đó Đường Đức Quang làm ầm ĩ một trận, ngay trước mặt ông cụ măng Đường Bình Chi rất khó nghe, nói anh ta ích kỷ, vì bản thân không để ý tình nghĩa, là ngụy quân tử gì gì đó...”
“Diễn hát đối thật hay!” Triệu Hàm Như mỉm cười. Qua nhiên, những người tham dự tranh đoạt quyền lực đều không phải đèn cạn dầu. Đường Đức Quang không muốn toàn quân bị diệt, tình nguyện gánh hết trách nhiệm để đẩy con trai ra ngoài.
Đường Bình Chi là một người rất thông minh. Anh ta không xúc động như Đường Bình Bình, cũng không bao che khuyết điểm như Đường Đức Quang. Lòng dạ người làm được chuyện lớn sẽ không quá hẹp, nếu anh ta thật sự lên chức cao, điều anh ta phải suy nghĩ là đại cục, sẽ không canh cánh trong lòng với chút lục đục nhỏ này mà tìm cô gây phiền phức, vậy thì cô có thể thả lỏng tinh thần làm chuyện của mình. Có điều, e rằng Trình Tử Ngôn phải buồn bực rồi.
Đừng nhìn anh như vậy.” Trình Tử Ngôn nở nụ cười, “Anh đã thấy rõ rồi, anh sẽ không cạnh tranh với Đường Bình Chi. Anh chỉ muốn bảo vệ mảnh đất nhỏ của anh mà thôi. Nếu anh ta tới đoạt, anh sẽ liều mạng với anh ta. Còn nếu anh ta nguyện ý cùng anh bình an vô sự, anh sẽ không chủ động chọc giận anh ta.”
Triều Hàm Như gật đầu, đây là cách làm thông minh nhất, e rằng đó cũng là ý của ông Đường. Nhà họ Đường có rất nhiều con cháu phân bố ở các lĩnh vực khác nhau, muốn cạnh tranh ra một người dẫn đầu, làm cho tất cả mọi người cúi đầu nghe theo là chuyện không thể nào. Có lẽ ông cụ còn trông mong có thể lựa chọn ra một người làm cho tất cả mọi người tin phục, để sau khi ông cụ qua đời, nhà họ Đường vẫn có thể bện thành một sợi dây thừng chắc chắn.
Dù không chọn được cũng không sao, bây giờ là xã hội mới, dòng họ không thể quyết định tất cả, mỗi người làm theo ý mình cũng không phải là chuyện gì xấu. Người đến tuổi của ông Đường, nhìn cái gì cũng rất nhạt. Điều duy nhất làm cho ông cụ lạnh lòng là đám con trai vì quyền lực mà không từ thủ đoạn.
Ngay cả Triệu Hàm Như cũng có thể nhìn ra Đường Đức Quang và Đường Bình Chi hát đôi, ông cụ là người thông minh, sao có thể không nghi ngờ?
“Em mới từ phòng nghỉ cô dâu tới đây.” Tạ Doãn cười khổ, thật đúng là bị Trần Tử San nói trúng rồi, “Boss để em tới khuyên chị quản kỹ chồng chị.” “Tên ngu ngốc đó lại làm chuyện ngu xuẩn gì rồi?” Trần Tử San cắn răng. “Anh ấy đang quấn anh Khúc muốn kết thân.” Tạ Doãn cố nén vẻ mặt tan vỡ, đôi long phượng thai của Triệu Hàm Như còn chưa tới một trăm ngày, ngay cả tên cũng chưa đặt, vậy mà Lưu Kỳ đã muốn kết thân, quá là qua loa đại khái rồi.
“Ồ, hiếm khi đầu óc tên ngu ngốc này tốt được một lần.” Ánh mắt Trần Tử San sáng lên, lập tức nở nụ cười, “Tuy là trẻ nhỏ không nhìn ra tương lai, nhưng bằng tướng mạo của Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, chắc chắn con gái họ là
một người đẹp, nên sớm quyết định trước, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài đấy mà.” Khúc Nhạc vẻ mặt cưng chiều nhìn con gái nằm bên trong nôi, con gái mềm mại nho nhỏ, đáng yêu tròn tròn giống như cánh hoa anh đào. Đây chính là công chúa trên đầu quả tim của anh, thằng nhóc ngốc nhà Lưu Kỳ sao có thể xứng đôi?
Anh không chút khách khí hừ lạnh, “Đừng có mơ!”
Lưu Kỳ lại không tức giận chút nào, tiếp tục da mặt dày. “Không có cửa cho thằng nhãi ngốc nghếch nhà cậu đâu!” “Khụ khụ.” Triệu Hàm Như họ nhẹ hai tiếng, muốn từ chối thì từ chối, không cần nói lời tổn thương lòng người như thế. Tốt xấu gì thằng nhóc cũng có gen của Trần Tử San, làm sao có thể ngốc thật? Thoạt nhìn con thật đáng yêu mà.
“Làm sao vậy? Cổ họng khó chịu à?” Khúc Nhạc lập tức đưa một ly nước ấm, “Uống nước cho thấm giọng, có phải em quá khẩn trương không?” “Không biết là người nào khẩn trương nữa.” Triệu Hàm Như cười khanh khách nhìn Khúc Nhạc, tóc dài lụa trắng xinh đẹp không gì sánh được. Khúc Nhạc ngẩn ra, từ từ nở nụ cười nhìn ly nước trong tay. Anh đã uống liên tục năm ly nước rồi, dù là lúc tiếp nhận Hồng Hải anh cũng không có khẩn trương như vậy qua. Lần duy nhất có thể so sánh, e rằng chỉ có lúc cô sinh con.
Có điều, hai loại tâm tình không hề giống nhau. Lúc cô sinh con, anh lo lắng và đau lòng nhiều hơn. Còn bây giờ, anh hưng phấn và mong chờ hạnh phúc trong tương lai nhiều hơn. Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc đợi đến ngày hôm nay.
Nắm tay hẹn ước, sánh bước tới già, từ nay về sau, không còn tiếc nuối.