Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 5 : Tình cờ gặp nhau

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


“Hu hu hu… Trương Gia…” Triệu Hàm Như chưa từng bị người ta chửi thậm tệ thế này, đau lòng run lẩy bẩy. Tại sao chị họ lại trở nên như thế. Vì sao người bạn trai cô yêu nhất lại biến thành thế này? Cô nhìn bọn họ chằm chằm, đau lòng đến quên cả thở.



“Nói nhiều với cô ta làm gì, Tuyết Như, mình đi thôi.” Trương Gia không nhìn cô, chẳng biết là không đành lòng hay là mất kiên nhẫn, “Đừng vì cô ta mà làm lỡ chuyện của chúng ta.”



Triệu Tuyết Như liếc xéo anh ta, cuối cùng vẫn không nói gì cả.



Nhìn hai người họ vênh vênh tự đắc dựa sát vào nhau, Triệu Hàm Như cắn môi đến bật cả máu.



“Cô Hàm Như, ở đây là đại sảnh khách sạn, cô có thể đến kia ngồi nghỉ một lát không?” Giám đốc lễ tân vẫn tránh ở một bên nãy giờ bước đến, cung kính lễ phép nói, nhưng lời nói lại đầy ý châm biếm, khiến Triệu Hàm Như lại đỏ hoe mắt.



Không được khóc! Nếu cô còn chút tự tôn thì không nên tiếp tục nán lại đây.



“Không cần.” Cô lau nước mắt, cố gắng đứng lên, lê đôi chân phải đau đớn, thất tha thất thểu bước ra ngoài.



Nhưng cô nên đi đâu đây?



Cô đứng ở đầu đường, vẻ mặt mông lung. Trời đất bao la, nhưng lại không có nơi nào cho cô náu thân.



“Pim pim….” Tiếng còi xe vang lên inh ỏi sau lưng cô.



“Điên à! Muốn điên thì cũng đừng có đứng giữa đường! Muốn chết sao!” Tài xế xe hạ cửa kính xuống, chửi liền mấy câu.



Cô cũng không để ý tới, tiếp tục hốt hoảng bước đi lên trước.



“Cẩn thận!” Một bàn tay kéo cô đang ở đi ra giữa đường vào trong.



Tiếng phanh xe chói tai vang bên người cô.
“Được, cảm ơn anh!” Triệu Hàm Như sáng bừng mắt, liên tục cảm ơn.



Vết thương của cô không quá nghiêm trọng, chân phải bị trật khớp nhẹ, xử lý đơn giản là có thể xuất viện.



“Cảm ơn anh!” Chàng trai đỡ cô lên taxi, cô vẫn còn cảm ơn liên mồm.



“Hôm nay cô đã nói “cảm ơn” 48 lần rồi.” Chàng trai bó tay thở dài.



“Thật xin lỗi, xin lỗi anh!” Cô cắn môi, mặt đỏ bừng.



“À, lần thứ 26 nói câu “xin lỗi”.” Chàng trai lơ đễnh liếc nhìn cô. Trước giờ anh chưa từng gặp được người dễ đỏ mặt thế này. Dường như anh không nhận ra mặt mình cũng hơi đỏ.



Triệu Hàm Như xấu hổ, không nói gì cả.



“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không mệt nhọc gì cả, cô đừng để tâm quá.” Chàng trai nhìn ngoài cửa sổ, lại cho cô bậc thang để đi xuống, “Cô muốn cảm ơn thật thì có thể đề cử cảnh đẹp của thành phố C cho tôi cũng được.”



“Anh tới du lịch?”



“Đến thăm người nhà, tiện thể đi dạo lòng vòng.”



“Ở đây có công viên Vân Hồ nổi tiếng lắm, có cả núi Thúy Điệp nữa. Nếu Anh muốn dạo phố thì đến đường Tây Sơn…” Triệu Hàm Như nói liên tục, trong giọng nói lại có nỗi buồn chẳng giấu nổi. Những nơi này là Trương Gia đi cùng cô, khi đó cô rất hạnh phúc, nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối…



Hiện giờ, hai chữ “hạnh phúc” đã mãi mãi bỏ cô mà đi.



Chàng trai nghe cô từ từ im lặng thì liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, lập tức thấy mặt cô đầy nước mắt. Anh lặng lẽ quay lại đưa khăn giấy cho cô, trong xe bỗng chợt yên tĩnh không một tiếng động.