Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 61 : Hạng mục
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
Trong tiếng đùa cợt ồn ào của mọi người, Khúc Nhạc đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt rất thản nhiên, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bọn họ: “Chuyện gì vậy?”
Cô cũng thu vẻ xấu hổ lại: “Vừa nãy nhắc đến Thái Chính với Lâm Đào sư huynh, anh quen ông ta sao?”
“Ông ta cũng là một người khởi nghiệp từ công ty internet, có thể coi là người trong nghề, có chút quan hệ với anh. Sao đột nhiên lại nhắc đến ông ta?”
“Nghe ông ta muốn bán cổ phần của IG.”
“Em có hứng thú à?” Ánh mắt Khúc Nhạc hơi khác thường.
“Muốn nói chuyện với ông ta thôi. Lúc còn ở trong nước, em cũng thường xuyên dùng phần mềm của IG, cảm thấy công ty này cũng không tồi, hợp khẩu vị mấy người tuổi trẻ chúng ta, nên em cảm thấy công ty này có lẽ vẫn có tiềm lực.” Triệu Hàm Như vừa nói vừa rót rượu vang cho anh.
“Tửu lượng của em quá kém, không cho em uống trộm.” Khúc Nhạc đưa ly rượu đến bên môi, thoáng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cô thì trừng mắt nhìn cô như đang cảnh cáo.
Triệu Hàm Như dở khóc dở cười: “Ai thèm uống trộm chứ? Em đang nói chuyện quan trọng với anh mà.”
“Giới thiệu với Thái Chính không thành vấn đề, nhưng em có dám chắc nuốt trôi được không? Trên tay Thái Chính có 30% cổ phần IG. Với tình hình của IG bây giờ, em muốn ăn nuốt ba mươi phần trăm này thì ít nhất phải chuẩn bị mười triệu đô.”
Triệu Hàm Như mím môi. Đối với cô mà nói, mười triệu đô không phải một con số nhỏ. Kể cả hiện tại cô được thừa kế số tài sản kếch xù của bố mẹ đi nữa, thì ngoại trừ bất động sản ra chính là cổ phần của Triệu thị, tiền mặt cô có thể chi ra cũng không nhiều. Trong thời gian vừa qua, cô tự đầu tư cũng kiếm được chút đỉnh, nhưng vẫn cách con số này quá xa.
Muốn lập tức bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy thực sự không phải chuyện dễ dàng, trừ phi phải nhanh chóng nghĩ cách bán bất động sản đi.
“Coi trọng IG như vậy cơ sao?” Thấy vẻ đăm chiêu trên mặt cô, Khúc Nhạc nghĩ ngợi: “Anh có thể nói khó với Thái Chính cho em, xem có thể ép giá xuống được không.”
Lại là Tiêu Khả Nhi, Triệu Hàm Như buồn cười.
Trên thực tế, Tiêu Khả Nhi giống như “con sói” trong truyện cổ tích, dọa dẫm nhiều, cuối cùng người thật đã tới.
“Chị là chị Hàm Như sao?” Người đẹp mặc đồ màu trắng, tóc dài xõa trên vai, có cảm giác có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Khuôn mặt cô ta cong cong, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Triệu Hàm Như, trông có vẻ đáng yêu ngây thơ.
“Cô là?” Tuy hỏi như vậy, nhưng Triệu Hàm Như đã đoán được đây là Tiêu Khả Nhi trong truyền thuyết. Cô nhìn cô ta, có cảm giác như soi gương, trông cô ta giống hệt cô của trước đây.
Bị một cô gái bằng tuổi gọi chị, Triệu Hàm Như cảm thấy hơi khó chịu.
Cô không kìm được cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, quần jean áo t-shirt. Mấy năm nay cô sống rất cẩu thả. Lúc này, một cô gái ăn mặc xinh đẹp đột nhiên đứng trước mặt, khiến cô có cảm giác tự ti mặc cảm.
Người đẹp cắn môi, đôi mắt như có sương mù, “Em tên Tiêu Khả Nhi. Không biết chị đã từng nghe đến tên em chưa?”
“Nghe rồi.” Triệu Hàm Như trả lời ngắn gọn, trong lòng vẫn còn cảm giác hoang đường, cứ như đang nhìn chính mình của trước đây.
Ngũ quan của hai người không giống nhau, nhưng đúng như bọn Hạ Chấn nói, hai người đều cho bọn họ cảm giác hai người là cô gái yếu đuối cần được người khác bảo vệ cưng chiều.
“Em và anh Khúc Nhạc là thanh mai trúc mã, em rất thích anh ấy…” Tiêu Khả Nhi nhút nhát nói, trong mắt không hề che giấu tình cảm với Khúc Nhạc.
“Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra đi!” Triệu Hàm Như mỉm cười, cố gắng nói bằng giọng điệu dịu dàng, che giấu cảm giác bực bội trong lòng.