Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 63 : Đại bàng đầu trắng
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
“Anh đã nói nhiều vậy rồi mà em còn không đi rửa mặt? Anh định dẫn em đi gặp Thái Chính. Nhưng với khuôn mặt như quỷ này của em thì làm sao anh dám giới thiệu em cho anh ta?”
Triệu Hàm Như nhảy dựng lên, “Thái Chính? Anh hẹn với anh ta rồi à? Sao anh không nói sớm với em?”
“Anh sợ nói sớm sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của em. Anh không muốn vì việc riêng mà ảnh hưởng đến việc công. Tối nay ăn cơm với anh ta.”
Thái Chính rất ít xuất hiện trước truyền thông, nên trong ấn tượng của Triệu Hàm Như, anh ta là một người lạnh nhạt cô độc giống Khúc Nhạc. Cô thật sự không ngờ, anh ta lại hoạt ngôn như thế, thậm chí còn hơi quê mùa, không hề giống một người đầu tư Internet, hoàn toàn không phải là nhà địa chủ.
Không đợi Khúc Nhạc giới thiệu, Thái Chính liền nhiệt tình bắt tay Triệu Hàm Như, “Tôi từng nghe nói về cô, Tiểu Triệu! Đừng nói tôi nhận lầm người, tôi tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Tôi biết Khúc Nhạc đã nhiều năm, cậu ta chỉ nhắc đến một người phụ nữ là cô.”
“Thái Chính, cậu vẫn nhiều lời như xưa.” Khúc Nhạc mất kiên nhẫn liếc Thái Chính.
Thái Chính chỉ vào Khúc Nhạc cười ha ha, “Ha ha, cậu ta xấu hổ đấy! Tiểu Triệu, cô nổi tiếng trong đám bọn tôi lắm đó. Lúc bọn họ nhắc đến cô, tôi còn chưa tin. Loại người như Khúc Nhạc mà lại dễ dàng động lòng sao? Tôi còn tưởng cả đời này cậu ta sẽ không kết hôn. Tôi quen cậu ta đã nhiều năm, tôi đảm bảo cậu ta vẫn còn…”
“Thái Chính, cậu đừng nói xa nói gần nữa. Nghe nói cậu định bán cổ quyền công ty IG?” Khúc Nhạc rót rượu cho Thái Chính.
Thái Chính lắc đầu, “Khúc Nhạc ơi Khúc Nhạc, cậu vẫn thẳng thừng như vậy, không biết cái gì gọi là nghệ thuật vòng vèo. Mua bán không nên nói thẳng như thế, mà phải vun đắp một chút tình cảm trước đã. Dù sao thì tôi cũng đang bán con gái của mình, tôi muốn tìm một người tốt cho nó. Cậu nói xem, tôi không hỏi han bàn bạc gì mà cứ tùy tiện bán con đi như vậy mà được sao? Vậy đâu phải là cha ruột…”
“Anh Thái, anh hiểu lầm rồi. Không phải hai chúng tôi muốn mua cổ phần của IG, mà chỉ có một mình tôi thôi. Lúc còn trong nước, tôi vô cùng thích phần mềm của IG, cá nhân tôi cảm thấy công ty rất có tiềm lực phát triển. Nghe nói anh có ý định bán IG, nên tôi mới nhờ Khúc Nhạc hẹn gặp anh.” Triệu Hàm Như nói rất chân thành.
“Cô muốn lấy danh nghĩa cá nhân mua 30% cổ phần?” Thái Chính không dám tin, nhìn cô bé này không lớn tuổi lắm, ai ngờ lại là một tỉ phú!
“Tôi có thể hỏi bố mẹ cô là ai không?” Triệu Hàm Như còn rất trẻ, không thể nào dựa vào bản thân mà kiếm được một số tiền lớn như vậy, bởi không phải ai cũng là thiên tài như Khúc Nhạc.
“Bố mẹ tôi đã qua đời, bọn họ vốn làm bên ngành sắt thép.” Lúc nhắc đến bố mẹ, trong lòng Triệu Hàm Như vẫn còn khổ sở, nhưng cô có thể khống chế được tâm trạng của mình.
“Sắt thép? Chẳng lẽ là Triệu Minh Hoành và Tống Du?” Thái Chính nhìn Triệu Hàm Như với ánh mắt nghiền ngẫm.
Triệu Hàm Như sững sờ, không ngờ Thái Chính có thể lập tức đoán được tên bố mẹ cô, “Anh Thái thật sự rất có hiểu biết về thương giới.”
Thái Chính có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi, nhắc tới chuyện đau lòng của cô rồi. Năm ngoái tôi vừa di dân đến đây. Hai năm trước, lúc còn ở trong nước, tôi đã xem nhiều tin tức về Triệu Thị. Mặc dù nói hơi muộn, nhưng tôi vẫn muốn nói cô hãy bớt đau buồn.”
“Cảm ơn.” Khuôn mặt Triệu Hàm Như đượm vẻ buồn bã.