Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 67 : Ghen
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
“Anh pha cà phê gì vậy? Chua quá đi!” Triệu hàm Như nói một câu không liên quan rồi tiếp tục: “À phải rồi, bọn em không giống anh. Tiêu Khả Nhi yêu anh tha thiết, còn em và Trịnh Hiệu Dương thì là nhìn mặt đã ghét.”
“Trịnh Hiệu Dương? Em nói "bọn em"?” Vẻ mặt Khúc Nhạc càng khó coi hơn.
Triệu Hàm Như nghẹn lời, người này thật thích bới móc từng chữ, “Có một câu nói rất hay, nam theo đuổi nữ cách ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách lớp vải. Tiêu Khả Nhi đáng yêu như vậy, chẳng biết có bao nhiêu đàn ông quỳ dưới váy cô ta nữa…”
“Hừ, đúng là hạt cà phê hôm nay rất chua! Còn có một câu gọi là đẹp trai không bằng chai mặt...”
“Được rồi, cho thêm dấm nữa. Vui thôi đừng vui quá!” Triệu Hàm Như bật cười, quay lại vấn đề chính: “Không như anh nghĩ đâu. Nhà họ Trịnh và nhà em vốn có quan hệ tốt. Bọn họ có cổ phần của Triệu Thị, nên bọn họ cũng có động cơ giết cha mẹ em. Nếu không… bọn họ cần gì phải đẩy con trai của bọn họ đến chỗ em? Em đâu phải là người đẹp nhất thế giới. Bọn họ đưa con trai ra nước ngoài, nhất định là vì để mắt tới cổ phần trong tay em.”
Triệu Hàm Như của bây giờ đã không còn là Triệu Hàm Như của năm đó. Biến cố gia đình khiến cô trưởng thành trong một đêm, lại thêm mấy năm lăn lộn trong giới tài chính, thấy nhiều chuyện anh lừa tôi gạt, trở mặt vô tình, lòng của cô đã nguội lạnh như một tảng băng cứng. Đối với những người cũ, cô không còn một chút tình cảm, chỉ còn có lạnh lùng hoài nghi.
Huống chi, giữa cô và Trịnh Hiệu Dương vốn không có tình xưa.
Trịnh Kính và An Khả Quân ra sức tác hợp hai người, hoàn toàn không để ý đến ý muốn của con trai mình, chẳng lẽ là vì thích cô? Rất hiển nhiên, đáp án là không thể nào!
Bao nhiêu năm trôi qua, câu nói ‘không nên tin bất cứ ai’ của mẹ vẫn luôn vang vọng bên tai cô.
Chút tình xưa nghĩa cũ hoàn toàn không có giá trị khi đứng trước tiền tài. Trên thế giới này, cũng chỉ có tiền mới không phản bội chủ của mình.
“Nhắn tin gọi điện thoại là gặp mặt mỗi ngày? Anh nói cho em biết, Trịnh Hiệu Dương anh không thiếu phụ nữ. Nếu em quyết định đi, thì đừng nghĩ sẽ quay lại bên cạnh anh nữa.” Trịnh Hiệu Dương lạnh lùng nói.
Dư Mịch thấy lòng mình tan nát, “Sao anh không thể hiểu cho em? Em chỉ đi du học mà thôi, em không muốn chia tay với anh!”
“Em tưởng rằng anh không biết em muốn chia tay sao? Bố mẹ anh cho tiền em đi du học, bọn họ muốn em rời khỏi anh. Em đã chấp nhận điều kiện của bọn họ rồi phải không? Em là người phản bội anh trước!” Trịnh Hiệu Dương tức giận nói.
“Không phải, Hiệu Dương, em mãi mãi chỉ yêu một mình anh! Anh từng nói anh không chỉ yêu vẻ ngoài của em, mà còn yêu tài năng của em. Bây giờ khó khăn lắm em mới tìm được một sân khấu thể hiện tài năng, nhưng anh lại muốn chia tay với em. Đây chính là tình yêu của anh sao?” Dư Mịch khóc lóc thê thảm.
“Anh không muốn chia tay với em! Anh muốn em ở lại bên cạnh anh! Em không được đi! Bọn họ muốn em rời khỏi anh, không phải là vì thỏa mãn giấc mộng của em, mà là muốn tác hợp anh và Triệu Hàm Như. Anh bằng lòng vì em mà buông tha cả thế giới, lẽ nào em không thể vì anh mà từ bỏ giấc mộng của em sao?”
“Hiệu Dương, em yêu anh, điều này không mâu thuẫn với giấc mộng của em. Sao anh không thể hiểu em chứ?” Dư Mịch thút thít, hoàn toàn không nghe lời nói của Trịnh Hiệu Dương.
Một tia hy vọng cuối cùng của Trịnh Hiệu Dương đã hoàn toàn tan biến, “Anh cho em tự do, sau này chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa.”
“Hiệu Dương!” Dư Mịch không thể tin nổi.
“Anh sẽ như em mong muốn. Anh lập tức đến Mỹ cưới Triệu Hàm Như. Còn em, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt anh nữa!” Trịnh Hiệu Dương gằn từng chữ.