Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 70 : Truyền kỳ
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
“Chú ý cách dùng từ của anh. Anh không lịch sự với phụ nữ như thế, tôi có thể tiễn anh vào đồn cảnh sát bất cứ lúc nào.” Triệu Hàm Như còn chưa kịp mắng Trịnh Hiệu Dương bị bệnh giai đoạn cuối thì Khúc Nhạc đã lạnh giọng nói.
“Hừ, cảnh sát Mỹ quản thật rộng!” Chẳng phải nước Mỹ đề cao tự do ngôn luận sao? Ngay cả chuyện này cũng quản? Trịnh Hiệu Dương nghi ngờ, nhưng lại không nắm chắc. Dù sao, anh ta vừa mới nếm thử chuyện kỳ lạ của nơi này. Anh ta tự đá vali của mình, cũng bị bắt vào đồn cảnh sát. Nơi này rốt cuộc là ở cmn đâu?
Triệu Hàm Như thấy Khúc Nhạc hù dọa tên ngu ngốc Trịnh Hiệu Dương thành công thì cảm thấy buồn cười, thầm giơ ngón tay cái với anh.
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình trước mặt, Trịnh Hiệu Dương giận không có chỗ trút. Trước khi tới đây, anh ta hùng hồn nói sẽ kết hôn với Triệu Hàm Như, nhưng bây giờ rõ ràng cô có gian tình với người khác. Anh ta phải làm sao đây?
“Đến khách sạn rồi, anh xuống lấy vali nhanh đi.” Triệu Hàm Như cắt ngang dòng suy nghĩ của Trịnh Hiệu Dương.
Bọn họ đuổi anh ta xuống xe? Trịnh Hiệu Dương không thể tin nổi!
“Lề mề cái gì? Còn không mau xuống xe? Chỗ này không được đậu xe!” Triệu Hàm Như sốt ruột nói.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Trịnh Hiệu Dương chưa từng bị người ta đối đãi như thế! Anh ta tức giận đóng sầm cửa xe, mở cốp sau lấy vali, sau đó đi tới trước mặt Triệu Hàm Như, gằn từng chữ: “Triệu Hàm Như!”
Anh ta chỉ kịp nói ba chữ này, Khúc Nhạc đã đạp ga, chiếc xe lao đi…
Tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần nhục nhã ngày hôm nay!
“Tiểu Triệu, tôi phát hiện cô ngày càng giống Khúc Nhạc. Người Trung Quốc chúng ta luôn nói chuyện một cách uyển chuyển. Hai người cứ nói thẳng như thế thì hơi thẳng thắn quá rồi. Lại đây, uống trà trước đi.” Thái Chính cười nói.
Cao Ngưỡng Bình tò mò đánh giá hai người, hiển nhiên là đang đoán mối quan hệ thật sự của bọn họ, “Lúc ở trong nước, tôi còn dám kiêu ngạo nói mình tuổi trẻ tài cao. Nhưng đứng trước mặt hai vị, tôi không dám nói như vậy nữa. Nói về gây dựng sự nghiệp, hai người gây dựng sự nghiệp sớm hơn tôi. Nói về tuổi tác, tuy tôi lớn hơn hai người vài tuổi, lại không học cùng trường, nhưng cũng phải gọi anh một tiếng "đàn anh Khúc". Năm xưa, phần lớn chương trình chúng tôi sử dụng đều do anh viết.”
Dứt lời, Cao Ngưỡng Bình lấy trà thay rượu, kính Khúc Nhạc một ly, “Trong lòng chúng tôi, anh chẳng khác gì đại thần trong truyền thuyết.”
Nghe Khúc Nhạc được người khác khen ngợi, chẳng hiểu sao Triệu Hàm Như lại có cảm giác được thơm lây.
Khúc Nhạc cười cười, “Đều là chuyện đã qua.”
“Nên tôi rất tò mò, không hiểu vì sao đàn anh Khúc lại buông tha ngành Internet mới phát, chuyển sang đầu tư tài chính?” Cao Ngưỡng Bình thật sự không hiểu.
“Có lẽ là chơi tài chính tương đối kích thích, tôi thích loại cảm giác đánh bạc này, suốt ngày viết phần mềm hơi chán.” Vẻ mặt Khúc Nhạc bình thản, trả lời một đáp án không quá nghiêm túc.
“Tôi thấy là vì lúc viết phần mềm không có người đẹp làm bạn!” Thái Chính không quên trêu chọc hai người.
Khúc Nhạc cười không nói.