Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 8 : Vĩnh biệt
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
Vất vả sửa soạn xong hành lý, Tống Du đích thân tiễn họ ra sân bay. Trên đường đi, Triệu Hàm Như lại khóc liên hồi, đến mức Tống Cẩn cũng cảm thấy bực mình, “Cháu còn khóc nữa thì lát nữa dì sẽ vứt cháu một mình trên máy bay, cùng lắm thì dì đổi chuyến khác.”
“Một mình thì một mình, cháu tự bay về.” Triệu Hàm Như đỏ mắt cãi bướng.
“Còn cãi nữa? Giỏi đấy, có tiến bộ. Con gái phải có chính kiến, suốt ngày khóc lóc om sòm thì ra cái quỷ gì chứ.” Tống Cẩn lại không tức giận. Bà ghét cái bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của Triệu Hàm Như, gặp chuyện thì không biết đấu tranh, chỉ biết tủi thân khóc lóc, thật chẳng hiểu sao bà chị đanh đá của bà lại sinh ra đứa con gái yếu đuối thế này.
Bánh bèo, bà ghét nhất kiểu người bánh bèo này!
Triệu Hàm Như bị dì út chặn họng, bèn quay đầu không để ý đến dì, nhưng cũng không khóc nữa.
Ngồi máy bay quốc tế mười mấy tiếng đồng hồ làm Triệu Hàm Như mệt mỏi vô cùng. Tống Cẩn hết đi rồi lại về hơn 30 tiếng lại càng suy sụp, vừa vào nhà đã chỉ đại phòng nào đó cho Triệu Hàm Như rồi tự vùi đầu ngủ say.
Ở đất nước xa lạ, phòng ốc lạ lẫm, Triệu Hàm Như lo cho ba mẹ nên không sao ngủ được, bèn gọi điện cho mẹ, nhưng cuộc gọi vẫn luôn báo tắt máy.
Mẹ dặn cô tới nơi bình an thì gọi cho mẹ, đáng ra mẹ vẫn luôn chờ điện thoại mới đúng, sao tắt máy được chứ?
Cô cố gắng bình tĩnh, liên tục tự an ủi mình đừng gây thêm phiền phức cho mẹ nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, Tống Cẩn phòng bên đột nhiên kêu lên thất thanh, khiến cô bừng tỉnh khỏi trạng thái ngây như phỗng. Triệu Hàm Như chần chừ nhìn ra cửa, không biết có nên ra ngoài xem không. Lúc này, cửa lại bị mở ra, Tống Cẩn đầu tóc bù xù đứng ở cửa, vẻ mặt tái mét sưng phù, chẳng hiểu sao lại có vẻ hốt hoảng, bà tức giận quát cô, “Sao còn chưa ngủ hả?”
“Cháu không ngủ được.” Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Cẩn thế này nên thái độ cô hơi e dè.
“Gọi điện cho mẹ được chưa?” Tống Du nhìn chằm chằm điện thoại trong tay cô.
Vừa dứt lời, bà đã hơi hối hận. Chị gái đột nhiên ra đi, ngay cả bà cũng không chấp nhận được, huống chi là Triệu Hàm Như, một đứa con gái vẫn luôn ỷ lại mẹ?
“Dì biết cháu rất yêu mẹ, nhưng cháu phải học cách mạnh mẽ, không được quên những kỳ vọng mà mẹ dành cho cháu…” Tống Cẩn muốn an ủi cháu gái, nhưng bà chưa từng an ủi ai, lời an ủi này cũng chẳng có tác dụng.
Triệu Hàm Như vẫn im thin thít. Tống Cẩn cũng im lặng. Khác với Triệu Hàm Như ngây ngô, mấy năm qua bà đã gặp phải quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, từ cha mẹ, đến chồng, rồi đến người chị, tất cả đều rời xa bà, mãi mãi không quay về nữa.
Bà từng cho rằng mình sẽ suy sụp mất, nhưng sau khi đau khổ qua rồi, cuộc sống vẫn tiếp tục. Bà giật mình nhận ra, hóa ra Trái Đất có mất đi ai cũng vẫn sẽ quay như trước, cuộc sống vẫn có thể tiếp tục bình thường.
Cuộc sống, vốn đã là cô độc.
Chẳng biết đã im lặng bao lâu, cuối cùng Triệu Hàm Như cũng mở miệng, cất giọng khàn khàn, hoàn toàn không giống cô của quá khứ.
“Là ai gây tai nạn cho mẹ cháu?” Cô vẫn đứng im, không ngẩng đầu.
“Là một tên tài xế xe tải mệt mỏi, lúc rẽ không chú ý thấy mẹ cháu đi ra khỏi ngõ. Mẹ cháu tử vong tại chỗ.” Chị gái bị đâm chết, dù Tống Cẩn kiên cường nhưng lúc này cũng không nén được giọng nghẹn ngào.
“Tên đó có thể bị phán mấy năm tù?”
“Gây tai nạn, theo pháp luật ở đây thì nhiều nhất là ba năm.”
Lấy đi người mẹ cô yêu quý nhất mà chỉ cần ba năm là có thể chuộc tội rồi, liệu có ai cho rằng đây là mối làm ăn rất lời hay không?