Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 91 : Cá cược
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
“Chờ đã, anh đi cùng em.” Khúc Nhạc cầm áo khoác lên đi ra ngoài cùng cô.
“Đi đâu cơ? Anh không đọc sách nữa à?”
“Em muốn đi đâu? Anh không yên tâm để em ra ngoài một mình với dáng vẻ như thế này.”
“Dáng vẻ của em làm sao? Đâu phải không thể mặc cái váy này.” Cô nhìn anh với vẻ là lạ.
“Ở đây vàng thau lẫn lộn, nếu em gặp phiền phức thì phải làm sao? Khoác vào!” Khúc Nhạc khoác âu phục lên vai cô, giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Triệu Hàm Như dở khóc dở cười: “Khoác cái gì? Với cái dáng như bức tường này của em thì có thể gặp phiền phức gì chứ? Ở đây chỗ nào cũng là người mẫu chân dài, ngực nẩy mông cong. Nếu có ai đấy gặp phiền phức thì cũng phải là Rachel gì đó gặp mới phải.”
Ghen sao? Khúc Nhạc nhìn cô một cái, đôi mắt lấp lánh ý cười. Trước mặt Triển Lệnh Nguyên, cô vẫn tỏ ra không thèm để ý chút nào, nhưng trước mặt anh lại thể hiện cái tính nhỏ mọn ra, ai thân ai sơ, chỉ cần liếc qua đã thấy ngay.
“Bức tường thì có gì không tốt chứ? Tiết kiệm vải.”
“Ha ha, anh cũng “mạnh miệng” quá nhỉ?” Cô trợn mắt nhìn anh. Cô tự chê mình thì được chứ anh tuyệt đối không được chê cô.
“Anh hoàn toàn không quen Rachel gì đó mà, tất cả đều là Triển Lệnh Nguyên tung tin đồn nhảm đó.” Khúc Nhạc nhịn cười giải thích.
“Anh giải thích với em làm cái gì?”
“Anh đâu có giải thích với em, chỉ tiện mồm nói vậy thôi.” Khúc Nhạc ho nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Vậy thì Texas holdem poker đi! Trò thịnh hành nhất ở sòng bạc ở đây là trò này.”
Khúc Nhạc chọn bừa một bàn ngồi xuống, vừa chơi vừa nhỏ giọng giải thích quy tắc với cô, quy tắc của trò này rất đơn giản. Còn Triệu Hàm Như thì vừa nhìn bài trong tay anh vừa quan sát biểu cảm của những người khác trên bàn.
“Người đầu trọc, tên đẹp trai tóc vàng và cả người trung niên mặt mũi bặm trợn kia chắc chắn là một hội. Bọn họ đang truyền ám hiệu qua lại.” Triệu Hàm Như xích lại gần thì thầm bên tai của anh.
Khúc Nhạc ngẩng đầu hững hờ liếc nhìn bọn họ, phát hiện bọn họ quả thực đang làm mấy động tác nhỏ liên tiếp, lúc thì sờ mũi, lúc thì nghịch tóc...
Khúc Nhạc kề sát tai cô, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được: “Ba người này là dân cờ bạc chuyên nghiệp, chuyên lập hố để lừa bịp mấy con dê béo như chúng ta. Ngoài bọn họ ra còn có hai người nữa, chính là người mặc vest kẻ sọc và người đang mặc sơmi hoa, đều là một hội với bọn họ.”
“Vậy mà anh còn chơi?” Triệu Hàm Như trừng mắt, gần như cả bàn đều là dân cờ bạc chuyên nghiệp rồi, đây không phải rõ ràng là lừa đảo à?
“Không có lòng tin vào anh đến vậy sao?” Khúc Nhạc cau mày nhìn cô.
Lúc này cô mới nhớ ra Triển Lệnh Nguyên từng nói tên này có tiền sử bất hảo, còn bị sòng bạc thẳng thừng cấm cửa, có lẽ trình độ chưa chắc đã thua kém mấy người này.
Hai người nói rất nhỏ, người khác hoàn toàn không nghe được, nên bọn họ chỉ nghĩ hai người liếc mắt đưa tình, vừa nhìn đã thấy là người mới.
Mấy con bạc chuyên nghiệp trao đổi cái nhìn đắc ý. Nhìn hai người này thôi cũng biết làm ở ngân hàng. Gặp được dê béo như vậy mà không thẳng tay làm thịt thì đúng là đồ ngu!
Vẻ mặt Khúc Nhạc vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì. Ngược lại, vẻ mặt của Triệu Hàm Như lại vô cùng phong phú.