Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 93 : Người mẫu

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Newt vỗ tay: “Thật hào phóng! Ba trăm triệu.”



“Một trăm triệu.” Cô mặt không biến sắc trả giá, chỉ một lần đã chặt mất hai trăm triệu.



“Giá đó mà em cũng dám trả hả!” Newt nhìn cô với vẻ khó tin: “Được rồi, hai trăm năm mươi triệu.”



“Một trăm hai1mươi triệu.”



“Có ai tăng giá như em sao?” Newt tức giận nhìn Khúc Nhạc: “Cậu nói thử đi, có được không?”



“Cổ phiếu của Leman vẫn đang giảm, đừng cho là bọn tôi không biết công ty của bọn anh bán khống bọn họ. Nếu nó thật sự phá sản thì8những cổ phiếu này không đáng một xu, mối nguy hiểm này bọn tôi chịu đến đây đã đủ to rồi. Nếu để tôi nhìn nhận thì đống cổ phần này chỉ đáng một trăm triệu thôi. Chỉ riêng đống cổ phần đang trên tay bọn tôi thôi đã đủ2bỏng tay rồi. Có nên nắm giữ phần đông cổ phiếu hay không, tôi còn muốn khuyên cô ấy nên suy nghĩ thật kỹ hơn đấy.” Khúc Nhạc lạnh nhạt nói.



“Hai trăm triệu!” Newt cắn môi.



“Một trăm năm mươi triệu. Đây đã là thành ý lớn nhất của bọn em4rồi.” Triệu Hàm Như tỏ vẻ vô tội.



“Một trăm tám mươi triệu, đây cũng là thành ý lớn nhất của anh rồi.”



Triệu Hàm Như thì thầm nói chuyện với Khúc Nhạc vài câu, rồi đành buông tay: “Tài chính tay bọn em có hạn, vốn lưu động chỉ có một trăm năm mươi triệu. Quỹ đầu tư nhỏ như bọn em không chịu nổi thua thiệt này đâu, có thể bỏ ra một trăm năm triệu đã là mạo hiểm lắm rồi.”



Lừa quỷ à! Newt tức giận: “Chỉ chênh có 30 triệu mà hai người cũng không bỏ ra nổi à?”



“Bọn em là quỹ đầu tư nhỏ mà, đâu sánh được với tài lực hùng hậu như bọn anh.” Triệu Hàm Như mở miệng ra là quỹ đầu tư nhỏ, dáng vẻ “tôi nghèo tôi có lý“.



“Mẹ kiếp, thành giao.” Newt thở phì phò ném bài lên bàn, không còn ai xem trọng cổ phiếu của Leman, anh cũng chỉ có thể chịu chút thiệt thòi để ném củ khoai lang bỏng tay này đi, nếu nó thành đống giấy vụn thật thì tổn thất còn lớn hơn.




Mặc dù kỹ thuật nhớ bài của cô không sánh bằng Khúc Nhạc, thậm chí không sánh được với mấy sinh viên giỏi đã lăn lội lâu năm trong giới tài chính, nhưng cô dù sao cũng là sinh viên giỏi của Học viện St. Khúc Nhạc lại tận tâm tận lực dẫn dắt cô nhiều năm như vậy, trình độ tính toán của cô đã vượt xa người bình thường, cộng với tầm quan sát xuất sắc khiến cô thắng hết lần này đến lần khác.



Nhà cái tỏ ra lúng túng, ván nào Triệu Hàm Như cũng thắng, mà Rachel lại thua thảm bại. Cô ta vừa đưa chip đến trước mặt Rachel đã lại phải đẩy đến trước mặt Triệu Hàm Như.



Sắc mặt Rachel hết sức khó coi, đối thủ là con gái, mấy chiêu quyến rũ nũng nịu trước kia không có rồi đất dụng võ rồi. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cô đã chém Triệu Hàm Như một vạn lần rồi.



Hơn nữa mấy người đàn ông ở đây đều rất lịch sự mà tỏ ra lặng im trước màn chém giết của hai người phụ nữ. Thậm chí còn có hai người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cảm thấy chiến tranh giữa mấy người phụ nữ tính ra còn đáng xem hơn cả của đàn ông.



Rachel càng thua càng không phục. Cô ta nhìn đống chip chất đống trước mặt Triệu Hàm Như, càng thua càng đỏ mắt.



“Rachel, em cũng vô dụng quá đây, ai đời lại bị bại bởi tay mơ như Triệu Hàm Như chứ.” Triển Lệnh Nguyên không biết chui ra từ đâu đổ thêm dầu vào lửa cho Rachel.



“Tôi đã thua sạch tiền mặt rồi, tôi viết chi phiếu!” Rachel đập tờ chi phiếu lên bàn, vẻ mặt phẫn nộ.



Người chia bài mỉm cười: “Bàn này chỉ cược nhỏ thôi! Mấy người có thể đến phòng khách quý.”



“Không cần đâu, quên đi thôi!” Thain và Newt rốt cục vẫn thương hoa tiếc ngọc, kỹ thuật và trạng thái của Rachel vốn không phải là đối thủ của Triệu Hàm Như, nếu là đi phòng khách quý e là sẽ càng thua đậm hơn.



Triển Lệnh Nguyên cũng rất hào phóng ném một xấp tiền mặt cho người chia bài: “Anh tới giúp em.”



“Không cần!” Rachel không phải chưa chơi bao giờ, nhưng chưa từng thua thảm như vậy. Cô ta vốn hiếu thắng, chưa từng bị người khác kiêu ngạo giẫm đạp bao giờ nên không thể nào nuối trôi cơn tức này: “Em nhất định phải lấy lại danh dự!”



“Anh ủng hộ em, em cầm lấy đống chip này đi.” Triển Lệnh Nguyên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà thêm dầu vào lửa.