Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 9 :

Ngày đăng: 20:24 21/04/20


Đêm đó, bóng tối bao trùm căn cứ, trong căn cứ có thể mơ hồ nghe thấy kêu rên thảm thiết, kèm theo tiếng súng, tiếng bước chân, hoảng loạn ồn ào đến hơn nửa đêm thì tình huống mới tạm ổn định lại.



Đường Yên không có ý định ngủ, hé mắt, lắng nghe tiếng vang bên ngoài, sau tận thế, căn cứ không có điện, khi màn đêm buông xuống thì chung quanh liền tối đen. Buổi chiều căn cứ đã xảy ra chuyện lớn như vậy nên ai muốn đi lại bên ngoài, đều sớm trở về chỗ ở, co đầu rút cổ, đóng chặt cửa phòng, chỉ sợ bị tang thi biến dị tập kích.



Ánh trăng bên ngoài cửa sổ cũng tối tăm hơn thường ngày, sau khi gặp chuyện không may, Lưu Thấm Nhã liền bảo Đường Yên ở chung với bọn họ, nói là để tiện việc quan tâm, chăm sóc lẫn nhau. Căn cứ gặp chuyện không may liên tiếp, Hoàng Lão Tam và các thế lực khác của căn cứ liền bức bách Lưu Thấm Nhã giao ra một phần vật tư, không giao thì bên đó sẽ ra tay.



Đưa mắt nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có, sắc mặt Đường Yên lại càng khó coi, cô nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, tháng 12  năm 2012, bệnh độc tang thi bùng nổ, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi mà đã lan ra, quét sạch toàn bộ thế giới. Đường Yên liếc nhìn tờ lịch treo ở trên tường, tháng 4 năm 2013, đáng lẽ phải một tháng nữa mới có biến cố, còn trong thời gian này thì trong tiểu thuyết không có nói đến chuyện thiểm thực giả tập kích quá căn cứ, nhưng... vết cào rất rõ ràng ở đầu thôn Đông vào buổi chiều kia lại giống như đúc vết cào của thiểm thực giả trong căn nhà xưởng lúc trước.



Đường Yên đẩy cửa đi ra ngoài, thắp mấy ngọn nến trong phòng khách, Lưu Thấm Nhã đang ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, Giang Ly và Lưu Vân ở bên tay phải cô ta, Cao Phong và Từ Viện thì ngồi ở bên trái, những người khác trong đội hoặc ngồi hoặc đứng ở chung quanh, hình như có thể cảm nhận được sự căng thẳng lảng vảng trong không khí, càng sắc mặt của mọi người trong căn cứ càng hoảng sợ, càng ngày càng khó coi...



Đường Yên dựa vào cầu thang, sắc mặt cũng thoải mái hơn bao nhiêu, cô không nghĩ tới thiểm thực giả lại tiến đánh căn cứ sớm như vậy, chuyện này vượt ra ngoài dự đoán của cô. Hình như còn có thể ngửi được mùi mục nát, thối rữa của tang thi trong không khí, hơn nữa càng ngày càng đậm, làm cho mọi người buồn nôn.



"Hừ! Tôi đã nói phải nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng mấy người lại không nghe, bây giờ hay rồi, cả tang thi biến dị cũng xuất hiện rồi đấy." Từ Viện cao giọng rít lên, oán hận trừng Lưu Thấm Nhã, trên mặt không có lấy một chút máu, trong đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng, hốt hoảng và luống cuống, cô không muốn chết... Cô còn trẻ, nếu không là do Lưu Thấm Nhã thì cô và Cao Phong đã rời khỏi chỗ quỷ quái này từ lâu rồi, làm sao còn gặp được tang thi biến dị nữa?



"Câm miệng!" Cao Phong quát lớn.



Lưu Thấm Nhã lạnh lùng liếc nhìn Từ Viện, giọng nói  bình tĩnh: "Giang Ly, trước tiên hãy gọi mọi người tới đây, thời điểm sống chết tồn vong này không thể sơ sẩy được, đồng thời sắp xếp xăng và các loại vật tư khác, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào!"



Lưu Vân vội vàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, Thấm Nhã nói đúng, không thể chậm trễ hơn nữa, càng kéo dài thì càng nguy hiểm..."



Lưu Vân không nói tiếp, trong lòng mọi người đều đã có tính toán của riêng mình, càng lâu thì tang thi ở gần căn cứ phụ càng tụ tập nhiều. Tường ở bốn phía căn cứ đều rất thấp, phòng ngự một vài tang thi thì cong được nhưng nếu bị đàn tang thi bao vây thì nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được vài tiếng đồng hộ, vả lại người trong căn cứ không đoàn kết, không cần tang thi tấn công thì căn cứ cũng sẽ bị phá hủy.



"Vì sao không tính đến chuyện bảo vệ căn cứ?" Giang Ly nói.




"Người đi báo tin cho Hoàng Lão Tam nói cho tôi biết không thấy đám người Hoàng Lão Tam nữa."



"Không thấy nữa, đây là có ý gì?" Giang Ly thở hổn hển hỏi.



"Chạy trốn rồi, chẳng lẽ còn ở lại căn cứ này chờ tang thi biến dị sao, thế nào, chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn hả?" Đường Yên trào phúng, lạnh nhạt nói: “Tường thấp không chắn được bao lâu, vẫn nên nghĩ làm thế nào để rời khỏi đây thì hay hơn đấy."



Đầu óc của Hoàng Lão Tam rất ngu ngốc, vạn không có khả năng quyết đoạn như vậy được, nhất định chuyện này là Hoàng Mô ở bên góp lửa.  Đường Yên nhìn về phía Lưu Thấm Nhã bình tĩnh ra lệnh, bảo mọi người lui về phía sau căn cứ, khóe miệng  liền hiện lên nụ cười lạnh, không hổ là nữ chính, ngay cả đường lui cũng suy tính rất kĩ.



Mã Lương bưng một thùng súng ống từ trong nhà kho ra, vứt trên mặt đất, bảo mọi người nhanh chóng trang bị, thời gian không còn nhiều lắm, phải lập tức rút lui, Đường Yên không chút do dự tiến lên cầm lấy súng lục, liếc mắt Giang Ly, lạnh nhạt nói: "Ống hãm thanh? Đừng nói với tôi rằng anh không biết tang thi nhạy cảm với âm thanh như thế nào..."



Nghe thấy lời của cô, mọi người vốn đang cao hứng lập tức đổ mồ hôi lạnh, tiếng súng rất lớn, có thể vang xa mấy chục mét, nếu như gặp tang thi mà tùy tiện nổ súng thì càng hấp dẫn nhiều tang thi đến hơn mà thôi.



Lưu Thấm Nhã thấy bọn họ ngẩn người, lông mày nhăn lại, nói: "Ống hãm thanh có hạn, nên phân phát cho những người có kĩ thuật bắn súng tốt, đừng chậm trễ nữa, Yên Nhi, theo sát chị, đừng có chạy lung tung, Giang Ly, báo chi mọi người đi, lập tức rời khỏi căn cứ!"



Đường Yên trầm mặc nhìn Lưu Thấm Nhã sắp xếp đâu vào đấy, cô cũng không thể phủ nhận được hào quang nữ chính của Lưu Thấm Nhã, riêng sự quyết đoán này thì cho dù là đàn ông bình thường cũng không làm được.



"Nhanh chóng tung tin tức tang thi bao vây căn cứ ra ngoài." Lưu Thấm Nhã nhắm mắt lại nói ra câu này.



Ánh mắt của Cao Phong ở bên cạnh rất nóng bỏng, Thấm Nhã vẫn thiện lương giống như trước đây.



Đường Yên không chút để ý, vuốt vuốt súng lục, nhìn xuyên qua cửa sổ, bầu trời bên ngoài tối đen, tung tin tức tang thi bao vây căn cứ ra ngoài, thật sự có nên không? Thiện lương hay là tàn nhẫn đây.....