Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 17 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


"Đội trưởng Hạ là người của ai?" Đường Yên cầm kiếm, hai mắt lạnh lẽo đảo qua Hạ Thiên Vũ đang đứng đối diện: “Là Hoàng Mô đúng không? Sở dĩ anh lựa chọn rời căn cứ cùng Lưu Thấm Nhã cũng là ý của Hoàng Mô, mục đích là lấy được nhóm vật tư ở trấn nhỏ của Lưu Thấm Nhã và lung lạc dị năng giả trong đội cô ta, không biết tôi đoán có đúng hay không?"



Nhìn như cô đang nói chuyện với Hạ Thiên Vũ nhưng tầm mắt lại không rời khỏi Lưu Thấm Nhã mà nhìn chằm chằm vào ba lô phía sau cô ta, vừa rồi lúc giao chiến thì hình như cô có nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, nếu không lầm... thì đó chính là thần vật được thờ phụng trong cấm địa Miêu Trại mà đám Miêu Bác Văn đang tranh đoạt, theo lời châm chọc của Từ Viện thì đó chính là một cái vòng bạch ngọc không đáng một đồng và Lưu Thấm Nhã đã cất nó trong ba lô đeo phía sau lưng kia, chắc hẳn bình sứ trắng kì lạ kia cũng nằm trong đó.



Đường Yên nhìn thì có vẻ thản nhiên bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm mắng tiểu thuyết chết tiệt, khó trách tình tiết trong tác phẩm lại không nhắc đến Hạ Thiên Vũ, Hạ Thiên Vũ này là do cô gây ra, trong tiểu thuyết thì Đường Yên bị Lưu Thấm Nhã lừa gạt ở trấn nhỏ sau đó lạc vào trong đàn tang thi, bị tang thi cắn chết, tất nhiên là không thể gặp đám người Hạ Thiên Vũ rồi. Ánh mắt  Đường Yên đảo qua Hổ Tử rồi lại cúi xuống, cô nhớ trong tiểu thuyết có nhắc tới bên cạnh Lưu Thấm Nhã còn có một trợ thủ rất đắc lực, tên là Lưu Hổ, biệt danh là Hổ Tử, là một gã dị năng giả cấp cao hệ hỏa, địa vị ở trong đội không thấp, chẳng lẽ ....cô lướt qua Hổ Tử đang đứng bên phải Hạ Thiên Vũ… là người này? Trong tiểu thuyết thì Hạ Thiên Vũ không xuất hiện chẳng lẽ anh ta cũng chỉ là diễn viên quần chúng, chưa kịp xuất hiện thì đã trở thành vật hy sinh dưới tay nữ chính sao?



Nghe thấy vậy, Hạ Thiên Vũ hơi sững sờ, ở căn cứ, ngoại trừ Hạ Phân thì ba người còn lại không ai biết anh ta là người của Hoàng Mô, làm sao Đường Yên biết được? Lúc này anh ta lại càng dè chừng Đường Yên hơn. Hoàng Mô có ân cứu mạng với anh ta và A Phân, lúc trước, khi anh ta rời khỏi căn cứ để tìm kiếm vật tư thì Hoàng Mô đã phái người đi tìm anh ta, bảo anh ta đi theo Lưu Thấm Nhã, moi cho ra đống vật tư ở trấn nhỏ kia, nhân tiện lung lạc dị năng giả trong đội Lưu Thấm Nhã, ở tận thế, đồ ăn, thực lực, thiếu một thứ cũng không được. Dã tâm của Hoàng Mô không nhỏ, tất nhiên là y không muốn mất đi đống vật tư ở trấn nhỏ kia, tuy nhiên y cũng hiểu được Lưu Thấm Nhã không dễ chọc, khi biết được Hạ Thiên Vũ và Đường Yên cùng trở về căn cứ thì lập tức sắp xếp chuyện này.



"Xem thường cô rồi." Hạ Thiên Vũ không phủ nhận cũng không thừa nhận, nụ cười luôn luôn nở trên môi anh ta: “Đội trưởng Lưu, người bên cô bị thương không nhẹ, bây giờ cô một thân một mình, phía bên tôi lại có bốn người, cô cảm thấy phần thắng của ai lớn hơn đây? Tôi không có ý lấy mạng của mấy người, dù sao đây cũng là tận thế, nhiều người thì có vẻ an toàn hơn nhiều tang thi."



"Ha ha..." Đường Yên cười lạnh hai tiếng, bỡn cợt đảo qua khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên Vũ, nói thật là dễ nghe, lại rất đường đường chính chính nhưng ai dám tin tưởng đó là thật? Tin mới là đồ ngốc.



"Đội trưởng Lưu, cô nói thử xem?" Hạ Thiên Vũ nhìn Lưu Thấm Nhã, vì đã chém giết một lúc lâu nên trên người Lưu Thấm Nhã có chút chật vật nhưng lại không ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp của cô ta, con ngươi đen trong suốt như nước càng có vẻ sáng ngời, Hạ Thiên Vũ hơi quay đầu, ra vẻ đứng đắn, ho nhẹ hai tiếng.



Lưu Thấm Nhã nhướng mày, liếc Hổ Tử một cái, sát khí thoáng hiện lên trong mắt cô ta, việc Hạ Thiên Vũ phản bội vào lúc này vượt ra khỏi dự đoán của Lưu Thấm Nhã nhưng may mắn là trước kia cô ta đã để lại tay trong, nếu không thì... Hôm nay thật sự lật thuyền trong mương rồi! Cô ta nhìn biểu tình bình tĩnh Đường Yên, ánh mắt phức tạp, trong đó hiện lên một chút khó hiểu.



Lúc này Hạ Thiên Vũ không nhanh không chậm dùng dị năng hệ thổ giam giữ mấy người bình thường trong đội Lưu Thấm Nhã, tầm mắt đảo qua người cô ta, Hạ Thiên Vũ biết nếu như lúc này mà lôi kéo dị năng giả bên đội Lưu Thấm Nhã thì khả năng thất bại rất cao nên chỉ có thể chờ đợi tin tức của đống vật tư ở trấn nhỏ kia từ miệng Lưu Thấm Nhã, đương nhiên anh ta cũng không có ý định buông tha cho bảo vật trong cấm địa Miêu Trại, so với khuất phục và nịnh hót thì tại sao lại không một bước lên trời, làm vua trăm họ?



Hạ Thiên Vũ híp mắt, tưởng tượng đến lúc hội họp với đám người Hoàng Mô nên không chú ý tới động tác của Hổ Tử đứng bên cạnh, anh ta giắt súng trên tay vào thắt lưng, nói như thế nào thì anh ta cũng là dị năng giả hệ thổ, dị năng giả bên Lưu Thấm Nhã người thì chết, người thì bị thương, làm gì còn ai thể gây tổn thương cho anh ta được?




"Thú biến dị?" Lưu Thấm Nhã cảnh giác, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm bóng đen đi ra từ góc tối, sau khi thấy rõ thì nhất thời im lặng. Đó là một con mèo đen nhỏ cỡ bằng bàn tay, bước chân rất tao nhã, chậm rãi đi ra từ bóng tối, đồng tử mèo lóe lên ánh sáng châm chọc. Lưu Thấm Nhã hơi cau mày, mặc dù biết đó chỉ là một con mèo đen nhưng cô ta vẫn buông lỏng cảnh giác như cũ, tận thế là nơi chỉ cần hơi lơ là thì sẽ mất mạng, tang thi chó ở thôn Kim Thạch không phải là chó sao nhưng nó có thể giết chết bọn họ, hiện giờ đâu ai biết được con mèo đen này có phải là thú biến dị hay không?



"Buster, lại đây." Đường Yên nhỏ giọng nói.



"Thuần thú sư?" Lưu Thấm Nhã phòng bị nhìn Đường Yên chằm chằm, trong lòng phập phồng, sau khi tận thế đến thì mọi chuyện đều không xảy ra theo lẽ thường để người ta đoán trước được.



"Thuần thú sư..." Đường Yên nghi hoặc ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Thấm Nhã, từ này có ý gì đây?



"Súc sinh đáng chết!" Đột nhiên Lưu Thấm Nhã phóng mấy lưỡi dao nước qua, rõ ràng là cô ta đã thấy rõ trong miệng Buster đang ngậm cái gì. Sắc mặt cô ta đỏ bừng, quay đầu lại nhìn ba lô phía sau lưng thì thấy ba lô có vài vết rạch, vòng bạch ngọc và bình sứ trắng mà cô ta lấy được ở trong cấm địa cũng không thấy nữa. Cô ta quay đầu nhìn lại lần nữa thì thấy cái túi đựng vòng bạch ngọc và bình sứ trắng đang bị Buster cắn ở trong miệng, kéo lê trên mặt đất.



"Đáng chết..."



Nhìn thấy Lưu Thấm Nhã ra tay với Buster, Đường Yên giận dữ vung kiếm lên chém qua, ánh mắt Đường Yên nhanh chóng phát hiện tầm mắt của Lưu Thấm Nhã đang dừng ở trên người Buster, sau khi nhận ra thì nhất thời dở khóc dở cười, khó trách Lưu Thấm Nhã hoa dung thất sắc, hóa ra vòng bạch ngọc và bình sứ trắng đều bị Buster ngậm trong miệng, Lưu Thấm Nhã không vội mới là lạ.



Mèo: "Tác giả có chú thích dưới chương này là định để cho nam chính lên sàn ngay lúc này nhưng bả nghĩ đi nghĩ lại thấy chưa hợp thời cơ nên thôi.



Bật mi thêm xíu là chương sau rất hấp dẫn và nam chính lên sàn. Mà lên chút xíu xìu xiu cho bà con kịp ngắm thôi :3"