Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 19 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


"Đây... Đây là có chuyện gì?" Miêu Trạch quay người lại nhìn thì thấy mình đang ở trong tiểu viện của một hộ nhà nông, trong viện có một chiếc Hummer quân dụng đang đỗ, bên trong đó là súng ống đạn dược và một ít đồ ăn.



"Tỉnh rồi hả?" Đường Yên nghiêng người nhìn Miêu Trạch, cô cũng vừa mới tỉnh lại không lâu thì thấy mấy vết thương trên người đã được bôi thuốc, trong lúc mơ hồ thì hình như có người cứu mình, có vẻ bên tai còn quanh quẩn một cái tên xa lạ nhưng cụ thể là gì thì không nhớ được. Đường Yên ôm Buster còn ngất ở trong lòng chưa tỉnh lại, có chút lo lắng.



Nghe thấy giọng nói của Đường Yên thì Miêu Trạch rất sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng được, kích động nói: "Chị Yên, chị không sao chứ?" Lúc ở cấm địa thấy Đường Yên té xỉu thì Miêu Trạch sốt ruột đến không nhịn được nhưng lại bất đắc dĩ vì dị năng đã tiêu hao hết cho nên đừng nói là cứu người, ngay cả nhúc nhích người để chạy ra ngoài còn khó khăn nữa là.



"Không sao, cậu còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra sau khi chúng ta rời khỏi cấm địa không?" Đường Yên nhìn xung quanh tiểu viện thì không phát hiện thấy tang thi, hiển nhiên là không lâu trước đây nơi này đã bị ai đó quét sạch sẽ, xe, súng ống đạn dược, đồ ăn... Hẳn đều là do những người đó để lại, Đường Yên hơi nhíu mày, đây là tận thế, ai sẽ tốt như vậy đây?



Miêu Trạch lắc đầu, nói: "Lúc ấy người phụ nữ kia hạ độc thủ với chị, em muốn ra tay nhưng dị năng đã tiêu hao hết, không xen vào được, khi nhìn thấy chị ngã xuống đất thì đột nhiên ở bên trong cấm địa có một bóng đen lao ra, khiêng chị chạy ra ngoài, em cũng đi theo, khi vừa mới ra khỏi cấm địa thì thể lực em đã cạn kiệt, không chống đỡ nổi  nữa nên ngất đi. Sau đó xảy ra chuyện gì thì em cũng không biết."



Miêu Trạch vừa mới thức tỉnh dị năng không lâu, có thể chịu đựng lâu như vậy đã là không tệ rồi!



"À, vậy sao!" Đường Yên thản nhiên nói, vuốt ve đám lông tơ của Buster, đột nhiên tầm mắt rơi vào vòng bạch ngọc ở bên cạnh, đột nhiên tim đập nhanh hơn, cô liếc nhìn Miêu Trạch đang co quắp ở một bên, tính tình của cậu trai này không tệ, ở đây là tận thế, dù sao vẫn nên tìm vài người có thể tin tưởng, giúp đỡ cô được. Lưu Thấm Nhã không chết ở Miêu Trại, tình tiết kế tiếp trong tác phẩm là thực lực của cô ta đột nhiên tăng mạnh, một đường tiến lên, nếu muốn sống yên phận, bảo vệ vòng bạch ngọc và bác sĩ Đường thì gia tăng thực lực chính là điểm mấu chốt, Đường Yên nhớ tới viên tinh hạch có được do lừa gạt Lưu Thấm Nhã ở thôn Kim Thạch kia và tinh hạch có được do giết chết thiểm thực giả ở Miêu Trại thì bây giờ trong tay cô đang có hai viên, đáng tiếc... cô không lấy được huyết hạch trong đầu tang thi chó ở thôn Kim Thạch. Chuyện ở Miêu Trại đã bị cô nhúng tay can thiệp làm thay đổi, không biết Lưu Thấm Nhã còn có thể thức tỉnh dị năng chữa khỏi được hay không?



Đường Yên không đành lòng lấy hai viên tinh hạch từ không gian ra, đưa một viên cho Miêu Trạch: “Đây là tinh hạch, sau khi hấp thu nó xong thì dị năng sẽ tiến hóa, ở Miêu Trại cậu đã đắc tội Lưu Thấm Nhã, nếu như về sau gặp lại cô ta thì cô ta sẽ không để cho cậu được yên ổn cho nên cố gắng gia tăng thực lực hết mức có thể trước khi gặp cô ta đi."



Miêu Trạch tiếp nhận tinh hạch, hai mắt hồng hồng, sau khi tận thế bắt đầu thì ông liền dặn cậu không được tin tưởng người khác, cho dù là người dân ở trong trại cũng không được. Miêu Trạch luôn luôn ghi nhớ những lời này ở trong lòng vì cậu đã nhìn mọi người xung quanh vì cứu tính mạng của mình mà không tiếc rời nhà bỏ con, cha con thành thù, mẹ con tương tàn...




"Thấm Nhã, em không sao chứ!" Giọng nói của Giang Ly mang theo lo lắng vang lên ở bên ngoài cửa.



"Em không sao, Giang Ly, mang quần áo vào giúp em." Lưu Thấm Nhã mềm giọng nói.



"A... Được, chờ một chút." Tiếp đó đột nhiên vang lên âm thanh thứ gì đó đổ bể kèm theo tiếng Giang Ly hoảng loạn đáp lời.



Sau khi mặc quần áo tử tế thì Lưu Thấm Nhã tùy ý cầm khăn mặt lau tóc, liếc nhìn Giang Ly đang đứng co quắp ở bên cạnh, hỏi: "Những người đó còn ở đây không?"



Trong đầu cô ta đột nhiên nhớ tới  người đàn ông mới vừa gặp gỡ không lâu kia, mày kiếm, mắt dài nhỏ, mũi thẳng đứng, môi vừa phải, là một người đàn ông cực kì tuấn tú, cử chỉ lại tao nhã, rất dễ dàng làm cho người khác có hảo cảm: “Hình Liệt Phong..."



Nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã, Giang Ly bất giác cúi đầu, siết chặt tay, vẻ mặt có chút bi thương, giọng nói khàn khàn: "Còn, bây giờ bọn họ đang ở phòng khách."



"Thật sao, em đi xuống xem thử một chút. Giang Ly, anh lại đây..." Cô ta bảo Giang Ly tiến lên sau đó khởi động dị năng chữa khỏi, tiếp đó rất vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Giang Ly: “Em đã hấp thu viên huyết hạch kia, đây chính là dị năng mới của em - dị năng chữa khỏi." Nói xong, trong mắt cô ta hiện lên một chút dã tâm bị che dấu rất kĩ, dựa vào vẻ đẹp và thủ đoạn của cô ta, hơn nữa còn có dị năng chữa khỏi thì coi như đến căn cứ Thanh Long cũng sẽ có một chỗ đứng, việc cấp bách bây giờ là phải tìm được một chỗ dựa vững chắc, người ở dưới lầu không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất!



Đường Yên, coi như lần này mày may mắn không chết, còn sống sót mà đến căn cứ Thanh Long thì lần sau mày sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa đâu!