Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 21 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Editor: Mèo coki



“Pằng…pằng...” Dịch Thao ra tay rất tàn nhẫn, trong nháy mắt đám tang thi cản ở giữa đường đã bị anh thanh lí sạch sẽ.



“Phía trước có một căn nhà nhỏ, giải quyết xong bọn tang thi này thì đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm, ngày mai nhanh chóng lên đường, tốc độ tiến hóa của tang thi quá nhanh, nếu như gặp phải tang thi biến dị thì mọi chuyện sẽ càng thêm phiền phức, rất có khả năng chúng ta đều sẽ mất mạng. Tiểu Thiến, em đi trước dò đường đi.”



Dịch Thao cố ý nói mọi chuyện theo chiều hướng nghiêm trọng để cho con thiêu thân Chu Nhã an phận lại, đừng gây thêm chuyện nữa.



“Dạ.” Dịch Thiến nhanh nhẹn lẫn vào trong bóng đêm...



Động tác của Dịch Thao rất thành thạo, nhịp nhàng làm Đường Yên phải cảm thán không hổ là dân chuyên nghiệp, một súngbắn nát đầu tang thi không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được. Khi Đường Yên nhìn thấy ánh mắt Dịch Thao dừng lại ở căn nhà nhỏ thì cô lập tức hiểu ngay tính toán của Dịch Thao sau đó dùng tay ra hiệu với Miêu Trạch: “Có người đến, sau khi dọn dẹp xong thì trốn đi, cẩn thận một chút.”



Mũi chân Dịch Thiến chạm nhẹ lên mặt đất, âm thầm đi vào nhà nhỏ, sau khi kiểm tra hết một lượt thì huýt sáo bảo đám người Dịch Thao tiến vào. So với Dịch Thiến thì Dịch Thao lại càng thêm cẩn thận, anh nhìn xung quanh căn nhà nhỏ, mày chợt cau lại, đường cong trên khuôn mặt căng cứng, Dịch Thao cẩn thận đánh giá căn nhà nhỏ, sau khi tầm mắt dừng lại ở dấu chân trên mặt đất thì đưa tay ngăn đám người Hầu Húc Kiêu lại.



Dịch Thao nói lớn tiếng, cố ý để người ở phía trong nghe thấy: “Tôi là Dịch Thao, đang bảo vệ Hầu Tích Hoa và người nhà đến căn cứ Thanh Long ở tỉnh Quảng Nam, vô tình quấy rầy, kính xin giúp đỡ!”



Sau khi nghe Dịch Thao nói những lời này thì đám người Dịch Thiến lập tức đề phòng, nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ.



“Miêu Trạch, thắp nến lên.” Đường Yên nói một cách bình tĩnh.



Cô không có hứng thú với nhà họ Hầu, tuy nhiên sau khi nhìn thân thủ của Dịch Thao và Dịch Thiến không tệ thì cô nghĩ nếu như có thể mượn sức của hai người này thì nhất định là một chuyện tốt vì sau này Dịch Thao sẽ là một trong những người mạnh nhất trong đám cao thủ, xuyên qua cửa sổ, Đường Yên nhìn thấy được khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của Dịch Thao, thân thủ của người này không hề thua cô kiếp trước chút nào! Tâm tính trầm ổn, xử sự quyết đoán, rất đáng giá để kết bạn.




“Song hệ? Cô nói giỡn hả, thức dị năng đã không dễ rồi, huống chi là dị năng giả song hệ, hơn nữa tôi cũng chưa từng nghe qua dị năng chữa khỏi, Liệt Phong, anh đừng bị người phụ nữ này lừa gạt.” Đỗ Mộng hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Thấm Nhã, cô ta cực kì chướng mắt dáng vẻ nhu nhược mềm yếu của Lưu Thấm Nhã.



“Đỗ Mộng, nói năng cẩn thận!” Hình Liệt Phong không vui, trách cứ Đỗ Mộng.



Lưu Thấm Nhã đã quen với việc nhìn sắc mặt người khác, sau khi nghe Đỗ Mộng nói thì hơi sửng sốt một chút nhưng đã lập tức lấy lại tinh thần, cô ta rút một con dao ngắn giấu ở bắp đùi ra, quyết đoán rạch một đường lên cánh tay trái của mình, chỉ trong chốc lát, máu tươi đã nhuộm đỏ cánh tay trắng nõn khiến tim của những người đang ở trong phòng khách không khỏi đập nhanh hơn, thật là ngoan độc....



“Có phải là dị năng chữa khỏi hay không thì thử là biết ngay, không phải sao?” Lưu Thấm Nhã nói một cách thản nhiên, ánh mắt như có như không liếc qua Đỗ Mộng, trong đó chứa đựng bảy phần khiêu khích, ba phần khinh thường. Tiếp đó tay phải Lưu Thấm Nhã hiện lên một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt bao trùm lên miệng vết thương trên cánh tay trái, chỉ trong chốc lát, vết thương đang chảy máu đầm đìa đã liền lại, chỉ còn màu hồng nhạt mờ mờ.



Sau khi nhìn rõ thì ánh mắt cực nóng của Hình Liệt Phong lập tức bắn thẳng về phía Lưu Thấm Nhã, ban đầu anh ta cứu Lưu Thấm Nhã chỉ là vì nhìn thấy bộ dạng của Lưu Thấm Nhã không tệ, hơn nữa có thể hai người là dị năng giả nên anh ta mới tiện tay cứu giúp, không nghĩ tới bây giờ Lưu Thấm Nhã lại mang đến cho anh ta một niềm vui lớn như vậy, có dị năng chữa khỏi này thì đồng nghĩa với việc có nhiều hơn mấy cái mạng. Nghĩ tới đây thì ai không hưng phấn, ai không điên cuồng cho được.



Sau khi thể hiện dị năng chữa khỏi thì thân thể Lưu Thấm Nhã hơi lảo đảo một chút, sắc mặt có chút tái nhợt.



Sao lại thế này? Chẳng lẽ dị năng chữa khỏi có khuyết điểm? Trong lòng Lưu Thấm Nhã có chút bối rối, trong lúc thể hiện dị năng chữa khỏi thì cô ta cảm giác được tốc độ máu chảy trong người tăng lên không ít... Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì dị năng chữa khỏi quá mức nghịch thiên, có khuyết điểm cũng là bình thường, nghĩ đến đây thì Lưu Thấm Nhã lập tức bình tĩnh trở lại, ánh mắt nóng rực của Hình Liệt Phong nói cho cô ta biết cô ta đã thành công trong việc làm cho người đàn ông này rung động. Như vậy thì mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.



“Không sao chứ?” Lúc nhìn thấy Lưu Thấm Nhã hơi lảo đảo thì Hình Liệt Phong vội vàng đứng dậy, cẩn thận đỡ lấy cô ta, lo lắng hỏi.



Lưu Thấm Nhã nở nụ cười, dịu dàng nói: “Không có việc gì, chắc là do vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.”



Khi nhìn thấy hình ảnh này thì ánh mắt Giang Ly rất phức tạp, bàn tay bị che bởi ống tay áo càng siết chặt hơn giống như đã quyết định chuyện gì đó. Mọi chuyện tiếp theo rất thuận lợi đúng như suy nghĩ của Lưu Thấm Nhã, Hình Liệt Phong mở miệng giữ Lưu Thấm Nhã ở lại đồng thời cũng mời Lưu Thấm Nhã và Giang Ly gia nhập đội của bọn họ, một người muốn giữ, một người muốn đến cho nên mọi chuyện trở nên cực kì hài hòa.