Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 30 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


“Grào...”



Đột nhiên có tiếng thú dữ gào thét, Dịch Thao và Dịch Thiến nhanh chóng chắn ở phía trước, khẩn trương nhìn chiến trường trước mắt thì thấy đột nhiên có một bóng đen vọt ra từ công ty điện tử, lao thẳng tới chỗ con trăn biến dị, tốc độ rất nhanh làm cho đám người Hình Liệt Phong trở tay không kịp.



Cả ngời Miêu Trạch run lên, mượn ánh trăn mờ ảo để nhìn cảnh tượng trước mắt, khi Miêu Trạch thấy rõ bóng đen vọt ra từ công ty điện tử mặt xông tới bóng đen thì vô cùng mừng rỡ, là Buster... Con mèo mà chị Yên nuôi, tuy rằng không biết vì sao con mèo này lại có thể biến hình được nhưng cậu cũng không nhiều chuyện, ai cũng có bí mật của mình. Bóng đen kia dài gần một mét, thân hình hữu lực, tứ chi nhanh nhẹn, móng vuốt sắc bén lưu lại trên thân con trăn biến dị bốn vết cào thật sâu.



Con trăn biến dị đang đấu với bóng đen kia nhưng đồng từr xanh lè vẫn hung ác trừng mắt nhìn mọi người chung quanh, dọa ra cho đám người này đổ mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời không ai dám phát ra tiếng động cả. Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Phong xanh mét, con ngươi bị ngăn bởi mắt kính lóe lên ánh sáng ác độc, rõ ràng anh ta nhận được tin tức vùng phụ cận thành phố Thanh Ninh chỉ có một con trăn biến dị, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một con báo biến dị? Rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào? Khuôn mặt tuấn tú của Hình Liệt Phong xanh mét tập trung nhìn trận đấu đặc biệt giữa con trăn và báo biến dị.



Buster vẫy cái đuôi, khinh miệt liếc một vòng sau đó tập trung vào con trăn biến dị ở chính giữa, khắp nơi trên thân con trăn biến dị đều là vết thương, máu chảy đầy đất, giờ phút này nó biết mình đang kề cận cái chết nên phát ra một tiếng rít bén nhọn.



Sắc mặt Hình Liệt Phong lập tức thay đổi, quát lên: “Nhắm mắt lại, đừng nhìn vào mắt con trăn biến dị.”



Ánh mắt của Lưu Thấm Nhã cực kì lạnh lẽo, phóng ra vài lưỡi dao băng, cô ta biết Hình Liệt Phong rất coi trọng con trăn biến dị này nên nếu có thể được lấy được con trăn biến dị thì sức nặng của cô ta ở trong lòng Hình Liệt Phong sẽ tăng lên vài phần, hiện giờ trong những người mà cô ta mang theo lúc rời khỏi căn cứ chỉ còn lại một mình Giang Ly, cô ta cần phải có nhiều lợi thế hơn thì mới có thể đứng vững ở bên cạnh Hình Liệt Phong, cô ta không giống Đỗ Mộng phía sau có nhà họ Đỗ làm chỗ dựa cho nên cô ta cần phải thận trọng, tỉ mỉ tính toán để khiến cho tin cậy Hình Liệt Phong.



Con trăn biến dị bị móng vuốt sắc bén của Buster cào vài cái làm cho vết thương vốn đã nặng lại càng nặng hơn làm cho nó giống như nổi điên, phát ra tiếng rít bén nhọn kèm theo đó là sự giãy giụa làm cho đất đá và thủy tinh vỡ văng ra xung quanh.


“Hừ!” Chu Nhã thở phì phì trừng mắt nhìn Đường Yên, vài ngày nay bọn họ đều ăn bánh bích quy và lương khô, đã lâu rồi không được nếm vịt thịt, còn Đường Yên thì có thịt mà lại đi cho một con súc sinh ăn, không chịu đưa cho bọn họ. “Chẳng qua chỉ là một con vật mà thôi, dọc đường mọi người đều ăn bánh bích quy, lương khô còn cô thì thật hào phóng, cho một con mèo ăn thịt.”



Đường Yên không kiên nhẫn ngẩng đầu, liếc Chu Nhã một cái, tầm mắt dừng lại trên bộ ngực cao ngất của Chu Nhã, ngực to não nho, dùng những lời này để hình dung Chu Nhã thì thật là chính xác. Cô ta tưởng rằng không có ai biết mấy ngày nay cô ta đang liếc mắt đưa tình với Dịch Thao sao, nếu không phải cô ta là người phụ nữ của Hầu Tích Hoa thì cô thật sự muốn chém cô ta một nhát: “Quản lí cho tốt người phụ nữ của ông, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”



Ánh mắt của Đường Yên lạnh lẽo, không gợn sóng liếc nhìn Hầu Tích Hoa, cô không thích phiền toái nhưng không có nghĩa là cô sợ phiền toái.



“Bốp bốp.... “ Hầu Tích Hoa lạnh lùng nhìn Chu Nhã, Hầu Tích Hoa rất coi trọng mặt mũi hơn nữa cảm giác khó chịu khi bị con trăn biến dị công kích tinh thần vẫn chưa biến mất, lại gắp Chu Nhã nói bừa, bới móc làm cho Hầu Tích Hoa có cái cớ để phát tiết, gã lập tức giơ tay tát Chu Nhã hai cái, lạnh lùng nói: “An phận một chút, không thì cút đi!”



Đây là tận thế, có thể tùy tiện đụng chạm tới dị năng giả được sao? Không nghĩ tới Chu Nhã lại không có đầu óc đến mức này làm cho Hầu Tích Hoa cảm thấy rất mất mặt, lúc ra tay cũng không nể nang gì, gương mặt Chu Nhã lập tức sưng vù, khóe miệng còn rớm máu.



Chu Nhã bụm má, không dám tin nhìn Hầu Tích Hoa, cô ta đã đi theo Hầu Tích Hoa được năm năm, trong năm năm đó luôn được Hầu Tích Hoa nâng niu, cưng chiều, thậm chí ngay cả lúc đối mặt với bà xã Hầu Tích Hoa thì cô ta cũng chưa từng phải tỏ vẻ hòa nhã, không nghĩ tới hôm nay cô ta chỉ nói hai câu mà đã bị Hầu Tích Hoa quăng hai bạt tai, Chu Nhã bị đánh đến mức choáng váng, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.



Tiếu Đức Huy đứng ở phía sau Hầu Tích Hoa nhìn thấy Hầu Tích Hoa ra tay với Chu Nhã thì trong mắt hiện lên sát khí, nắm chặt súng trong tay, vì phải kiếm chế mà cái trán nổi lên gân xanh.



Không muốn nhìn vở kịch lộn xộn này, Đường Yên quay người lại nhìn đoàn người Hình Liệt Phong, tầm mắt dừng lại trên người Lưu Thấm Nhã, khi nhìn thấy cô ta bị thương không nhẹ thì Đường Yên cảm thán Lưu Thấm Nhã thật đúng là ác độc với chính mình, vì muốn chiếm được tín nhiệm của Hình Liệt Phong mà không tiếc đánh nhau đến chết, nếu chuyện như vậy xảy ra với cô thì cô có thể làm được như Lưu Thấm Nhã không? Kết quả rõ ràng là không thể... Đường Yên cười khổ hai tiếng, có vẻ như tình tiết trong tác phẩm đã rẽ qua một ngã khác, chuyện này cực kì bất lợi đối với cô.