Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
Chương 35 :
Ngày đăng: 20:25 21/04/20
Cả người Triệu Thiên Lâm run lên, hoảng hốt ngẩng đầu, khi nhìn thấy ánh mặt lạnh như băng của bác sĩ Đường thì trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo. Hồng Bân dùng tay khống chế Triệu Thiên Lâm rồi đuổi anh ta ra ngoài. Mọi người nói chuyện được một lúc thì bên quân đội phái người lại đây mời bác sĩ Đường qua đó một chuyện, nói là để thương lượng về vũ khí sinh hóa mới mà trung tâm nghiên cứu đang phát triển lần này.
Bác sĩ Đường nhíu mày, hơi híp mắt che giấu ánh sáng lạnh trong đó, ánh mắt của ông xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh công nghiệp lạnh lùng nhìn bóng lưng Triệu Thiên Lâm đã đi xa. Đề án vũ khí sinh hóa kiểu mới mới chỉ được đề ra trong hai tháng gần đây, những thông tin và số liệu mới nhất còn đang được kiểm tra đo đạc hơn nữa trung tâm nghiên cứu sinh hóa được canh giữ rất nghiêm ngặt, vì sao người bên quân đội lại biết nhanh như vậy? Xem ra sự hiện diện của ông thật sự cản người rất nhiều người đường...
“Bác Dương, con dẫn mấy đứa Yên Nhi về nhà, thầy và Hồng Bân qua đó xem thử.” Giọng nói của bác sĩ Đường mang theo một chút cẩn thận, ông không thể để cho bên quân đội để mắt đên Yên Nhi, lúc trước ông đến căn cứ Thanh Long đúng là đã ký một hiệp nghị với căn cứ, nhưng hiện tại lại có vài người không nhịn được muốn nhúng tay can thiệp vào chuyện của trung tâm nghiên cứu sinh hóa bên này, bàn tay quá dài cũng không phải là chuyện tốt.
Bác Dương hiểu rõ, cười gật đầu sau đó quay đầu nhìn Đường Yên, nói: “Yên Nhi, đi thôi, anh Bác Dương dẫn em đi nghỉ ngơi rồi bảo chị Mã làm cho em món đầu cá băm tiêu mà em thích ăn nhất, Yên Nhi quá gầy rồi, nhất định phải bảo chị Mã làm nhiều món tẩm bổ cho em mới được.”
Đường Yên có chút khó hiểu quan sát vẻ mặt của ba người bác sĩ Đường, sau khi nghe Bác Dương nói những lời này thì trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tính cách của cô rất khá Đường Yên của kiếp trước, mà ba người bác sĩ Đường lại là người thân nhất với Đường Yên, chỉ cần cô hơi lơ là thì rất có thể sẽ lộ ra dấu vết. Trải qua cuộc sống hơn nữa năm ở tận thế, cho dù ai cũng sẽ có chút thay đổi, đồng thời cô cũng có được trí nhớ của Đường Yên kiếp trước nhưng trong tiềm thức cô vẫn không phải là Đường Yên chính gốc, điều này chính là điều mà Đường Yên lo lắng nhất.
Ba người đi theo Bác Dương ra khỏi trung tâm nghiên cứu sinh hóa, Đường Yên đứng ở dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn trung tâm.
“Thầy!” Hồng Bân nói khẽ.
Bác sĩ Đường đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn toàn bộ căn cứ Thanh Long, khuôn mặt trầm ổn đột nhiên lộ ra chút sắc bén: “Hồng Bân, có phải thầy đã làm sai hay không?”
La Hồng Bân im lặng không trả lời, bởi vì anh biết trong lòng bác sĩ Đường ddax sớm có câu trả lời nên cũng không cần đáp án của anh nữa, anh chỉ cần yên lặng ở bên cạnh lắng nghe là tốt rồi. Vừa rồi Đường Yên không nói gì cả nhưng so với thiên ngôn vạn ngữ thì càng làm cho bọn họ đau lòng hơn. Trước tận thế, tính tình của Đường Yên rất kiêu căng, dám hận dám nói, đâu giống như hiện tại, ngay cả với bọn họ cũng có chút giấu diếm, vì vậy không khó để nhận ra trong khoảng thời gian này cô đã phải trải qua cái gì mới có thể thay đổi như thế!
“Lưu Thấm Nhã… là thầy đón nó từ cô nhi viện về nhà họ Đường, thầy tự nhận mình đối xử với nó không tệ, Yên Nhi có thứ gì thì nó có thứ đó. Lúc Yên Nhi cáu kỉnh muốn đi nơi khác học đại học thì thầy liền bảo nó đi theo chăm sóc Yên Nhi. Không phải là thầy không biết tâm tư của nó nhưng thấy nó cũng có vài phần thiệt tình với Yên Nhi... Triệu Thiên Lâm, nhà họ Đường cho nó đọc sách, cho nó tiêu xài... Ai mà chẳng biết nhà họ Đường đối xử không tệ với bọn nó mà bọn nó cũng yên tâm hưởng thụ nhưng bây giờ thầy còn chưa có chết mà bọn nó đã báo đáp như vậy, nếu thầy chết đi thì Yên Nhi còn có kết cục tốt sao?” Bác sĩ Đường càng nói thì giọng điệu vốn bình thản càng trở nên lạnh như băng.
Khuôn mặt bình tĩnh của La Hồng Bân cũng hiện lên sát ý nhìn phía Bác sĩ Đường.
Bác sĩ Đường nói xong thì xoay người lại nhìn Hồng Bân, nói: “Hồng Bân, trong rất nhiều học trò của mình thì thầy xem trọng con nhất, tính tình con trầm ổn, xử sự ổn trọng lại không thiếu nhiệt tình. Con hãy trông chừng Triệu Thiên Lâm cho thật kĩ, đừng để cho nó gây thêm phiền toái gì nữa, chuyện của trung tâm nghiên cứu sinh hóa còn chưa tới phiên căn cứ nhúng tay can thiệp đâu. Còn việc này nữa, lát nữa con bảo Bác Dương đi đến tòa nhà đăng kí một chuyến, xem thử có phải Lưu Thấm Nhã cũng đã trở về căn cứ hay không? Chuyện của Yên Nhi không hề đơn giản như vậy.” Bác sĩ Đường nói.
“Ý của thầy là...” La Hồng Bân nhướn mày, như cười như cười.
Đường Yên bình tĩnh nhìn Lưu Thấm Nhã tinh tế mềm mại, khí chất nhu nhược điềm đạm đáng yêu, cho dù là phụ nữ cũng không tránh khỏi bị Lưu Thấm Nhã hấp dẫn. Không thể tưởng tượng được vết thương nặng ở công ty điện tử cách thành phố Thanh Ninh mười dặm của cô ta lại tốt lên nhanh như vậy, so với lúc trước dịu dàng như nước thì bây giờ Lưu Thấm Nhã lại càng mềm mại mảnh mai làm cho người ta yêu thương.
Dáng vẻ và thực lực đều không tầm thường!
Đường Yên suy đoán Lưu Thấm Nhã xuất hiện thì nhất định sẽ có không ít đàn ông ở trong căn cứ mơ ước cô ta. Thật không hổ là nữ chính đầy ánh hào quang dưới ngòi bút của tác giả, mọi cử động đều mê hoặc lòng người. Đường Yên nhìn cặp mắt thâm thúy của Lưu Thấm Nhã thì chắc chắn cô ta đã đột phá cấp hai và đang ở ngưỡng cửa cấp ba nhưng Lưu Thấm Nhã lại cố ý che giấu, dù sao thì người có thực lực mạnh mẽ sớm hay muộn đều sẽ trở thành chim đầu đàn, so với người khác thì Lưu Thấm Nhã lại càng hiểu điều này. Cô ta thăng cấp bằng cách hấp thu tinh hạch mà tất cả tinh hạch đều là Hình Liệt Phong cho cô ta. Trong đội của Hình Liệt Phong cũng chỉ có hai dị năng giả cấp ba, một là Hình Liệt Phong, một là tử sĩ mà nhà họ Hình phái tới để bảo vệ Hình Liệt Phong.
Đường Yên tức giận đến hộc máu, cô liều chết mới có hôm nay nhưng Lưu Thấm Nhã lại không cần làm gì mà có thể trực tiếp thăng cấp thành dị năng giả cấp ba, đúng là tức chết người mà!
Trong khoảnh khắc Lưu Thấm Nhã xuất hiện, đôi mắt mang ý cười của Bác Dương lạnh dần nhưng vẫn nở nụ cười như trước: “Thấm Nhã, đã lâu không gặp! Còn tưởng rằng em và Yên Nhi trở về cùng nhau, không nghĩ tới Yên Nhi lại về sớm hơn em.”
“Em và Yên Nhi tách ra ở trên đường đi, Yên Nhi, em không sao chứ?” Lưu Thấm Nhã tỏ vẻ vô cùng lo lắng nhìn Đường Yên sau đó tiến lên kéo tay Đường Yên, cử chỉ vô cùng thân thiết.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Miêu Trạch đứng ở phía sau giống như nuốt sống một con ruồi, lúc đỏ lúc trắng như một cái bảng pha màu.. Mạnh Lộ cảm thấy cực kì thú vị nên đưa tay chọc vào hông Miêu Trạch hai cái, hỏi khẽ: “Cậu bị táo bón hả?”
Miêu Trạch sửng sốt, sau khi có phản ứng lại thì vươn tay cho Mạnh Lộ một đấm, thở phì phì quát: “Cậu mới táo bón, cả nhà cậu mới bị táo bón!”
Rút bàn tay đang bị Lưu Thấm Nhã nắm chặt ra, Đường Yên quay đầu trừng mắt nhìn hai người bọn họ, đừng thấy bình thường Mạnh Lộ không nói nhiều mà nghĩ cậu ta hiền, lúc mở miệng thì có thể tức chết người đấy.
“Không sao, tại sao chị và Hình Liệt Phong lại ở cùng một chỗ?” Thấy Lưu Thấm Nhã lại bắt đầu diễn trò, Đường Yên cũng giả bộ hợp tác với cô ta, tỏ vẻ vô tình chuyển đề tài qua người Hình Liệt Phong, ai mà không biết Hình Liệt Phong là chồng chưa cưới của Hạ Dĩnh, tuy rằng sau tận thế thì hiệu quả của hôn nhân không lớn nhưng dựa vào thân phận của Hạ Dĩnh thì sao có thể cho phép có người phụ nữ khác tới gần Hình Liệt Phong, đến lúc đó không chỉ là Hạ Dĩnh mất mặt mà là toàn bộ nhà họ Hạ, đây chính là cái gọi là người cần mặt mũi, cây cần vỏ!
Nghe Đường Yên hỏi, trong phút chốc sắc mặt Lưu Thấm Nhã cứng đờ, cô ta không nghĩ tới Đường Yên lại nói ra những lời này trước mặt Bác Dương, dọc theo đường đi phát sinh nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô ta cũng hiểu Đường Yên hận mình không kém gì cô ta hận Đường Yên nhưng điều khiến cô ta kinh ngạc là không nghĩ tới Đường Yên lại ra tay nhanh như vậy.
“Yên Nhi, em nói gì vậy, sau khi chúng ta tách nhau ra thì Hình thiếu đã cứu chị và Giang Ly. Nếu như không là Hình thiếu thì chỉ sợ chị không còn mạng để trở về căn cứ nữa rồi.” Lưu Thấm Nhã lập tức thanh minh quan hệ giữa cô ta và Hình Liệt Phong, lúc nói thì vẫn không quên dựa sát vào người Bác Dương, vẻ mặt có chút khiếp sợ.