Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 58 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Editor: coki



Sau khi Lưu Thấm Nhã tỉnh táo lại từ trong hôn mê thì liên tục hỏi về tình huống của bản thân mình vì nửa người trên của cô ta gần như không còn cảm giác. Điều này làm cho Lưu Thấm Nhã cực kì bất an, cố gắng đứng dậy, Hình Liệt Phong không kịp ngăn cản nên dành phải do dự nói ra tình trạng của vết thương.



Dị năng lôi điện của Đường Yên quá mức bá đạo, nó vẫn luôn ở trong cơ thể Lưu Thấm Nhã, nếu không thể loại bỏ thì trong khoảng thời gian ngắn Lưu Thấm Nhã không thể nào dùng dị năng được, hai xương bả vai lại bị đâm thủng nên cho dù cô ta là dị năng giả lại có năng lực chữa khỏi thì cũng không có cách nào khôi phục ngay lập tức được.



"Dị năng mất rồi… mất rồi sao?" Lưu Thấm Nhã nằm xuống, ánh mắt âm độc, bộ mặt dữ tợn hỏi. Cô ta không thể tin vào lỗ tai của mình, chuyện này tuyệt đối không phải là sự thật!



"Thấm Nhã, em đừng vội, bác Lưu nói tình huống này chỉ là tạm thời mà thôi, chỉ cần loại bỏ được dị năng lôi điện  trong thân thể em thì dị năng của em sẽ tự khôi phục lại." Hình Liệt Phong ôn hòa an ủi nhưn trong mắt lại cực kì lạnh lẽo, nếu có dị năng chữa khỏi Lưu Thấm Nhã hỗ trợ thì hắn có thể vững vàng khống chế khống chế căn cứ Thanh Long nhưng mà bây giờ lại như vậy, tất cả những mọi thứ điều đã bị Đường Yên phá hỏng! Điều này làm cho hắn cực kì tức giận, tuy nhiên việc cấp bách hiện giờ là phải an ủi Lưu Thấm Nhã.



Lưu Thấm Nhã đột nhiên cảm thấy ngực mình như bị một cái chùy cực nặng đập vào, cô ta oán hận phun ra một búng máu.



Hình Liệt Phong đứng ở gần đó nên hơn nửa người đều bị máu nhuộm đỏ, trên cặp kính của hắn cũng dính vài giọt máu làm che khuất đi con ngươi đen đáng sợ ở phía sau. Trán Lưu Thấm Nhã nổi gân xanh, cánh môi trắng bệch giống như người chết sắp chết.



"Khụ khụ... Liệt Phong, em rất hận!" Lưu Thấm Nhã nuốt chất lỏng ngai ngái trong cổ họng xuống, tiếng nói khàn khàn lộ ra sự tàn độc nhưng vẻ mặt thì lại tỏ ra nhu nhược không có chỗ dựa, nước mắt chảy dọc xuống theo gò má, trong lòng lại thầm hận Đường Yên, nhất định cô ta phải làm cho Đường Yên sống không bằng chết để giải tỏa mối hận trong lòng: “Bác Lưu có nói phải làm như thế nào mới có thể loại bỏ được dị năng lôi điện trong cơ thể em không"



Lưu Thấm Nhã dựa vào Hình Liệt Phong, hai tay vô lực buông thõng bên giường, thỉnh thoảng cả người lại co rút run rẩy, cô ta nhìn tình trạng thê thảm của mình, trong lòng lại càng bất an, lúc ở Miêu Trại cô ta đã thoáng cảm thấy Đường Yên biết được tâm tư của cô ta. Cô ta tự nhận đã che giấu dã tâm trong hai mươi mấy năm này vô cùng tốt, ngay cả ở trước mặt Bác sĩ Đường chưa từng để lộ ra nhưng cuối cùng lại thua ở trên tay Đường Yên kiêu căng điêu ngoa. Trước kia ba lần bốn lượt không giết được Đường Yên, cô ta còn tưởng Đường Yên may mắn, bây giờ ngẫm lại thì thấy đúng là bản thân quá tự phụ, nhất thời Lưu Thấm Nhã nhớ lại chuyện ở vách núi trong trấn nhỏ ngày ấy, Đường Yên đã dùng môi nói với cô ta là... sẽ trở lại!



Rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy đều là do cô ta quá tự phụ. Nếu ngay từ đầu tự mình ra tay thì hôm nay cũng sẽ không thê thảm như vậy, dị năng bị phong tỏa, xương bả vai bị đâm thủng, thiếu chút nữa nay cả tính mệnh cũng không còn... Tất cả những điều này đều là do Đường Yên mà cô ta đã từng xem thường nhất ban cho.



"Không vội, bác Lưu nói chờ cơ thể em tốt hơn một chút thì ông ấy sẽ tự mình ra tay, bác Lưu là dị năng giả hệ thủy cấp năm, ông ấy đã tự mình ra tay thì nhất định sẽ không có việc gì." Dị năng hệ thủy là dị năng ôn hòa nhất nhưng dị năng lôi điện lại quá bá đạo, các dị năng khác không có cách nào tới gần được, mặc dù dị năng hệ thủy có thể loại bỏ được lôi điện nhưng nhất định là đau tận xương cốt!



"Vâng, em hiểu được." Lưu Thấm Nhã nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Hình Liệt Phong, vẻ mặt hơi mệt mỏi, mềm giọng nói: "Liệt Phong, anh cũng mệt rồi, đi trước đi nghỉ ngơi, em không sao."



"Được, vậy anh đi xử lý nhóm vật tư ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 kia trước. Anh đã báo cho Hãn Vũ bảo cậu ta tới trông chừng em." Mối quan hệ giữa Lưu Thấm Nhã và nhà họ Lưu là chuyện nằm ngoài dự đoán của Hình Liệt Phong, tuy nhiên đây không phải là chuyện xấu. Hắn cẩn thận đắp chăn cho Lưu Thấm Nhã rồi đi ra khỏi phòng.



Hình Liệt Phong vừa đi khỏi thì khuôn mặt đẹp đẽ của Lưu Thấm Nhã lập tức trở nên vặn vẹo dữ tợn. Đáy mắt chứa đựng âm u, Đường Yên... lúc Lưu Thấm Nhã thì thầm tên Đường Yên thì trong con ngươi đen không khỏi hiện lên ánh sáng kì lạ.


"Hạ Dĩnh, cô còn nhớ Hình Liệt Phong đã đề cập với cô chuyện vật tư ở tòa nhà Thuận Phát không?" Đường Yên cũng không có ý định độc chiếm nhóm vật tư này vì thế cô mới làm rõ mọi chuyện với Hạ Dĩnh. Tuy lần này Hạ Dĩnh tổn thất rất lớn nhưng căn cơ ở căn cứ Thanh Long của nhà họ Hạ đã ổn định, nếu muốn phá hỏng quỷ kế của Hình Liệt Phong thì cần phải hợp tác với nhà họ Hạ.



"Có." Hạ Dĩnh gật đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Đường Yên, cô hiểu chuyện này có liên quan gì đến nhóm vật tư ở tòa nhà Thuận Phát mà Hình Liệt Phong đã nói.



"Chắc hẳn là nhóm vật tư đó đang ở trong kho hàng của trung tâm thương mại dưới đất này!" Đường Yên chỉ vào vị trí của trung tâm thương mại dưới đất trên bản đồ, tuy rằng cô không nhớ rõ ràng, tuy nhiên mấy chữ thôn Lũng Đông, khu Hồng Vân này ở trong ký ức của Đường Yên vẫn còn rất mới mẻ. Trong tiểu thuyết thì Lưu Thấm Nhã ở trong này phô bày thực lực sau đó thu phục không ít người, hình như trong tác phẩm thì ở chỗ này còn xảy ra một cao trào nhỏ.



Nhưng mà bây giờ Lưu Thấm Nhã lại bị cô làm cho tàn phế, chỉ còn lại chút hơn tàn, sợ là không có cơ hội tới đây phô bày thực lực. Tuy nhiên Hình Liệt Phong có thể điều tra được chỗ này hay không thì rất khó nói, vì vậy trước khi đám người Hình Liệt Phong tới đây thì cô phải lấy được nhóm vật tư này trước. Trên bản đồ thôn Lũng Đông cũng chỉ có một cái trung tâm thương mại dưới đất cỡ lớn này, ngoại trừ nơi này thì cô không thể nghĩ tới một nơi nào khác có thể chứa đứng một số lượng vật tư lớn như vậy nữa.



"Làm sao cô biết được?" Đáy mắt Hạ Dĩnh hiện lên ánh sáng, kinh ngạc nhìn Đường Yên, làm sao mà Đường Yên biết được? Dựa vào tính tình cẩn thận của Hình Liệt Phong thì nhất định hắn sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.



"Lôi Đông Hổ, ở căn cứ Thanh Long thì ai mà không biết Lôi Đông Hổ?" Đường Yên lạnh lùng nói. Sau khi Lôi Đông Hổ tiếp xúc với Lưu Thấm Nhã thì lập tức mất tung mất tích, Lưu Thấm Nhã lại là người của Hình Liệt Phong, vì vậy không khó đoán ra tất cả những điều này là vì cái gì.



"Vậy tại sao cô lại khẳng định nhà họ Lôi sẽ giấu vật tư giấu tại đây? Thành phố Thanh Hải lớn như vậy, không nhất định phải giấu ở khu Hồng Vân, khu Hồng Vân rất xa nội thành." Hạ Dĩnh nói.



"Đánh cuộc một lần đi, từ tòa nhà Thuận Phát hướng ra chung quanh thì cũng chỉ có thôn Lũng Đông thuộc khu Hồng Vân này là trung tâm thương mại dưới đất có thể giấu được rất nhiều vật tư, không phải sao?" Đường Yên đáp, tất nhiên cô không thể nói là mình biết chuyện này khi xem tiểu thuyết nên chỉ có thể tùy tiện nói ra một lý do để  chặn Hạ Dĩnh là được, cái khác cô lười nghĩ nhiều.



Cô vốn định thừa dịp bóng đêm để trở về tòa nhà Thuận Phát một chuyến, bây giờ xem ra không cần nữa rồi, Đường Yên ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dĩnh, chờ Hạ Dĩnh lên tiếng.



Hạ Dĩnh cắn môi, nhìn chằm chằm vị trí của trung tâm thương mại dưới đất trên bản đồ. Lý do Đường Yên đưa ra quá gượng ép, nếu như trước đây thì Hạ Dĩnh nhất định sẽ không đồng ý nhưng mà xưa đâu giống nay, mặc kệ trung tâm thương mại dưới đất này là thật hay giả thì bọn họ cũng phải vào xem thử một lần. Nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 đã rơi vào trong tay Hình Liệt Phong, chuyện dị biến ở Thanh Hải cô cũng không điều tra được gì, cuối cùng cũng chỉ có thể chuyển hướng sang nhóm vật tư của nhà họ Lôi mà thôi.



Nhà họ Hạ không thể so bì độ giàu có với nhà họ Trịnh được, lần này nếu một hành xử quyết liết với nhà họ Hình mà nhà họ Trịnh không trợ giúp thì tình cảnh của nhà họ Hạ sẽ càng trở nên khó khăn. Vì để cho nhà họ Hạ lấy được quyền chủ động thì nhóm vật tư này đối với cô là tình thế bắt buộc.



Suy xét một hồi lâu, cuối cùng Hạ Dĩnh nghiêm túc gật đầu: “Được, cho dù không có nhóm vật tư kia thì chắc hẳn trung tâm thương mại dưới đất này cũng có không ít thứ." Trong tay bọn họ còn ba chiếc xe quân dụng, cũng đủ để vận chuyện không ít đồ.



"Chuẩn bị đi sau đó lập tức xuất phát!" Đường Yên quyết đoán nói, bên này cũng phải để lại một người trông chừng. Sau khi bàn bạc xong thì mọi người chà lau súng ống, chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát bất cứ lúc nào.



Thời thái bình thịnh trị sau 3c thì đã qua rồi, bây giờ tới cao trào tiếp theo. Trên đó bà tác giả cũng nói rồi đó. Có ai hóng hơm, dạo này tui lu bu quá