Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 67 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


editor: coki 



Tiếng sáo dọc quỷ dị cứ vang vọng trong bầu trời đêm, giờ phút này nhà họ Hạ đang dốc toàn lực để nghênh đón những con tang thi biến dị không biết đến từ chỗ nào. Sắc mặt Hạ Chu Tuất xanh mét, biểu tình lạnh lùng, tàn nhẫn nói: "Cắn miếng to như vậy, Nhà họ Hình không sợ mắc răng sao? Dốc toàn lực ra tay cho tôi, không cần nể nang gì cả."



Hạ Bác đứng ở phía sau Hạ Chu Tuất, trên vẻ mặt đầy nghiêm túc lộ ra sự tàn nhẫn. Hạ Dĩnh thì đứng thẳng lưng, tuy rằng sắc mặt xanh mét nhưng lại không có vẻ gì là sợ hãi cả. Không phải là bọn họ chưa từng trải qua cục diện khó khăn như vậy, chẳng qua là bọn họ không lường trước được nhà họ Hình lại liên thủ với nhà họ Lưu tấn công căn cứ Thanh Long. Hạ Dĩnh nhìn những quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, bình tĩnh sáng suốt, thậm chí không ít người trong đó còn là những tư binh mà nhà họ Hạ đã giấu kín bao lâu nay rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng phát ra uy nghiêm của Hạ Chu Tuất khiến ánh mắt của Hạ Dĩnh càng thêm kiên định.



"Gào gào..." Tiếng gào thét chứa đựng sự hung phấn của đàn tang thi biến dị truyền đến khiến cho sắc mặt của những người trong nhà họ Hạ nhất thời trầm xuống.



Đột nhiên Hạ Bác xoay người lại nhìn Cao Phong đứng ở phía sau mình, sắc mặt hắn tái nhợt giống như đang đè nén sự hoảng hốt, có vẻ như hắn gần phát điên rồi. Hạ Bác bước nhanh qua, túm lấy cổ áo Cao Phong, trầm giọng nói: "Thế nào, sợ rồi hả? Nghe Tiểu Viện nói mày có quan hệ rất tốt với người phụ nữ bên cạnh Hình Liệt Phong mà, chẳng lẽ cô ta không nói cho mày biết chuyện đêm nay sao? Thật không biết Tiểu Viện nhìn trúng mày ở đimể nào, chưa vào trận đã bị dọa sợ tới mức đái ra quần... Hừ! Tốt nhất là mày nên an phận cho tao, nếu không bây giờ tao tiễn mày đi gặp Diêm Vương ngay lập tức." Vừa nói Hạ Bác vừa móc súng bên hông ra, chỉa nòng súng lạnh như băng vào Cao Phong.



Cao Phong nhất thời bị dọa, hai mắt mở to nhìn họng súng đen thui trước mắt làm hắn cực kì sợ hãi. Có thể tang thi biến dị sẽ không sẽ nát hắn nhưng nói không chừng Hạ Bác sẽ đập chết hắn hắn trước. Cả người Cao Phong run rẩy, hai tay bịt chặt miệng của mình, trong lòng lại nghĩ đến không biết Lưu Thấm Nhã thế nào rồi, lúc ở Thanh Hải Đường Yên ra tay rất nặng hơn nữa từ lúc trở về căn cứ hắn vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy Thấm Nhã. Hắn rất khinh thường người nhà họ Hạ và nhà họ Từ, hắn cho rằng bọn họ tước đoạt điều kiện sinh tồn của mọi người trong căn cứ. Dựa vào cái gì mà phần lớn tài nguyên bị bọn họ độc chiếm mất vì vậy hắn rất vui vẻ khi thấy người nhà họ Hạ và nhà họ Từ chết sạch. Cao Phong cúi thấp đầu, trong mắt xẹt qua vẻ oán độc.



Hạ Dĩnh không ngăn cản hành động của Hạ Bác, quả thật cô rất xem thường Cao Phong. Người đàn ông này không có một chút trách nhiệm nào cả, nếu không phải do Từ Viện ngăn cản thì cô đã cho hắn một viên đạn từ lâu rồi, làm gì còn cho hắn cơ hôi nhảy lên nhảy xuống ở đây nhưng mà tình hình bây giờ rất nguy cấp nên khi thấy Hạ Bác thu súng lại thì cô thở phào một hơi. Trong tình huống này thì kiêng kị nhất chính là xảy ra nội chiến. Tên Cao Phong này giết cũng không được mà giữ lại cũng không được nhưng mà lúc này chắc chắn không thể thả hắn đi nhưng giữ ở bên người  cũng rất nguy hiểm, ai biết một giây sau hắn có dẫn mấy con quái vật kia đến chỗ bọn họ hay không.



"Ném hắn vào trong nhà lao đi đi, nếu ai dám gây chuyện vào thời điểm này thì cứ ném thẳng vào đó cho tôi.” Hạ Dĩnh không thèm quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh.



"Vâng." Lính cảnh vệ phía sau tiến lên nhận lênh, hai người lập tức lôi Cao Phong đi về phía nhà lao đồng thời bọn họ cũng không quên Cao Phong là dị năng giả, thực lực không tầm thường cho nên có bỏ thêm vào nhà lao mấy thứ. Cho dù là dị năng giả thì cũng sẽ phải nếm một chút khổ sở, xem như là cho Cao Phong một bài học.


Sát khí, là sát khí dày đặc. Sát khí như vậy biểu thị Việt Kỳ đang rất tức giận, cả người Đỗ Dương thân mình cứng đờ, thân thể như mềm đi. Lúc ở thành phố Thanh Hải thì hắn đã từng thấy Đường Yên đi chung với Việt Kỳ nhưng hắn chỉ cho rằng bọn họ chỉ quen biết sơ sơ mà thôi nhưng nhìn tình huống hiện giờ thì xem ra hắn đã coi thường địa vị của Đường Yên ở trong lòng Việt Kỳ rồi. Từ trước tới nay nhà họ Việt đều không nhúng tay vào những chuyện này nhưng vì sao vào đúng thời điểm này Việt Kỳ lại xuất hiện tại căn cứ Thanh Long, chẳng lẽ hành động lần này của nhà họ Hình đã bị lộ ra ngoài? Nghĩ đến đây nhất thời cả người Đỗ Dương toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa.



"Thế nào, sợ rồi sao?" Giọng nói của Việt Kỳ vẫn lạnh như băng xen lẫn với tức giận và tàn khốc. Ánh sáng hơi yếu của ánh đèn huỳnh quang trong đêm tối có vẻ mờ nhạt, lạnh lẽo. Việt Kỳ vung tay lên dùng dị năng hệ hỏa chống lại dị năng hệ hỏa, cả người Đỗ Dương lập tức nhảy dựng lên, sự thật hiển nhiên là dị năng hệ hỏa của Đỗ Dương yếu hơn nên chỉ chống cự được một lúc đã bị dị năng của Việt Kỳ nuốt sạch sau đó Việt Kỳ lập tức phóng mấy lưỡi dao băng quăng qua, Đỗ Dương tránh không kịp nên bị mấy lưỡi dao băng đâm xuyên qua, máu tươi từ miệng vết thương nhỏ thành giọt trên mặt đất, Đỗ Dương lập tức lui về sau vài chục bước, cả người dựa vào vách tường, khó khăn lắm mới có thể đứng thẳng người được.



"Khụ khụ..." Sắc mặt Đỗ Dương thay đổi, sợ hãi nhìn ánh mắt của Việt Kỳ trong đêm đen, đồng tửmắt của hắn co rút lại, mọi người đều biết Việt Kỳ rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến như vậy, chỉ mới có vài chiêu mà hắn đã thất bại một cách thảm hai!



"Bác sĩ Đường, bác sao rồi?" Việt Kỳ không thèm để ý đến Đỗ Dương đang ngã nhào trên mặt đất mà nâng bác sĩ Đường dậy, dùng giọng nói lạnh nhạt hỏi.



"Không có việc gì, cậu là?" Bác sĩ Đường đứng dậy, thân thể có chút lảo đảo, quần áo trên người cũng có chút xộc xệch, chắc là do dị năng của Đỗ Dương gây nên nhưng vì có Bác Dương che chở nên cũng không thật sự bị thương.



"Bác sĩ Đường, bác không nhớ cháu sao? Cháu là Tiểu Kỳ, trước kia cháu ở bên cạnh nhà bác." Việt Kỳ lên tiếng giải thích, đây là chuyện cũng rất nhiều năm trước kia rồi, nhà họ Việt luôn coi trọng chính sách nuôi thả nên từ nhỏ Việt Kỳ đã bị bọn họ ném ra bên ngoài nuôi thả một khoảng thời gian, cũng chính là lúc đó Việt Kỳ quen biết Đường Yên sáu tuổi.



"Là cháu sao, không thể tưởng tượng được mười mấy năm không thấy mà cháu đã lớn như vậy rồi!" Bác sĩ Đường đột nhiên nhớ ra, ông mượn ánh sáng huỳnh quang yếu ớt để đánh giá Việt Kỳ, càng xem càng vừa lòng, vẻ mặt của ông rất vui mừng nhìn Việt Kỳ vài lần, lúc này đột nhiên ông nhìn thấy vết máu trên mặt đất sau đó phát hiện Bác Dương bị thương không nhẹ thì vội vàng lấy thuốc cầm máu từ trong túi áo ra: “Bác Dương, không sao chứ? Mau lên, mau uống viên thuốc cầm máu này vào."



Bác sĩ Đường cẩn thận nâng Bác Dương dậy, đút cho anh hai viên thuốc cầm máu. Những người khác cũng vội vàng tiến lên đỡ La Hồng Bân dậy còn đám người Đỗ Dương thì đã sớm rút lui vì Đỗ Dương hiểu được Việt Kỳ đã nhúng tay vào thì bọn họ tuyệt đối không làm gì được nên mới rút đi một cách dứt khoát như vậy, tuy nhiên trước khi đi hắn cũng không quên cướp lấy một phần tài liệu của trung tâm nghiên cứu sinh hóa mà nhóm người bác sĩ Đường mang theo.



Bác sĩ Đường dẫn đoàn người rút lui đến một kho hàng bỏ hoang bên trong một tòa nhà sau đó ông sờ soạng bên trên vài cái, lập tức trên đó hiện ra một lối đi: “Đây là đường lui mà tôi đã giữ lại cho trung tâm sinh hóa, mọi người hãy đi theo tôi!"