Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 85 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


“Chú ý Liệp Sát Giả!” Lời nói gắn gọn mà bình tĩnh, đâu vào đấy vang lên, tay Việt Kỳ cầm thanh kiếm bằng băng sắc bén, kiêu ngạo đứng ở phía trên lồng băng, cực kì trấn định khi đối mặt với đàn tang thi.



Từ khi đèn đường sáng lên thì tiếng gào thét của đàn tang thi không ngừng vang lên: “Gào gào...” Trong tiếng gào thét thể hiện khát vọng và cố chấp với máu thịt. Có thể là do sự khác thường của nhà xưởng công nghiệp quân sự nên cho dù là tang thi bình thường thì tay chân cũng rất linh hoạt chứ đừng nói đến Thiểm Thực Giả, Ba Hành Giả, động tác của bọn nó cực kì nhanh nhẹn, có thể so với dị năng giả tốc độ cấp hai.



Bỗng nhiên ánh mắt Việt Kỳ lóe lên, có chút do dự nhìn người đang ở trong lồng băng, con ngươi đen thâm thúy xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa. Lúc Đường Yên nhận ra có một nguồn năng lượng đang dao động thì lập tức hiểu được mình sắp lên cấp! Cô cảm nhận được hành động của Việt Kỳ nên không hề do dự dùng ảo thuật tiến vào không gian. Năng lượng cần để thăng cấp nhiều gấp đôi bình thường, cô tuyệt đối không thể để lộ chuyện này được nhưng Đường Yên không hề biết khoảnh khắc cô biến mất thì Việt Kỳ đứng ở phía trên lồng băng đã nhận ra. (Có ai hiểu chỗ này không, Đường Yên dùng ảo thuật tạo một ĐY khác đứng ở trong lồng băng còn mình thì vào không gian)



Sau khi tiến vào không gian thì Đường Yên nhanh chóng chìm xuống đáy hồ, khác với mấy lần trước thăng cấp cô đều bất tỉnh thì lần này Đường Yên cảm nhận được năng lượng đang tăng lên trong kinh mạch rất rõ ràng, cô im lặng liếc nhìn hoa sen máu ở giữa trong hồ sau đó đột nhiên giật mình. Đóa hoa sen máu ở trong hồ nước đã nở rộ, cánh hoa lay động, càng thêm lóa mắt hơn trước kia. Cánh hoa sen màu đỏ tản ra mùi hương ngào ngạt, kích thước cũng lớn gấp đôi.



“Sao lại thế này?” Đường Yên quay đầu lại, tầm mắt chợt dừng lại ở đáy hồ thì thấy dưới đáy hồ có một lớp tinh hạch và huyết hạch trong suốt. Sắc mặt Đường Yên thay đổi, bất chấp đang ở thời điểm thăng cấp dùng tinh thần lực tra xét đống tinh hạch, huyết hạch dự trữ thì thấy hơn một nửa tinh hạch, huyết hạch trong hai rương gỗ đã biến mất! Tầm mắt Đường Yên dừng lại ở đóa hoa sen máu đang lay động theo gió, trong lòng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ chẳng lẽ tinh hạch và huyết hạch xuất hiện dưới đáy hồ là do đóa hoa sen máu này làm?



Phải biết rằng hơn phân nửa huyết hạch, tinh hạch trong rương đó đã bị nhiễm năng lượng ám hệ, Việt Kỳ đã nói rõ năng lượng ám hệ rất nguy hiểm nên tất cả tinh hạch và huyết hạch thu được dọc đường đều do Đường Yên cất giữ. Lúc trước để ngăn ngừa các tinh hạch và huyết hạch khác bị lây năng lượng ám hệ thì Đường Yên đã cố ý tách hai loại ra. Lúc này Đường Yên liếc nhìn tinh hạch và huyết hạch đã khôi phục trong suốt ở dưới đáy hồ, chẳng lẽ hồ nước còn có công hiệu tiến hóa?



“Lúc trở về phải nói Bác Dương nghiên cứu mới được.” Đường Yên nhìn chằm chằm hồ nước trong suốt thấy đáy và nghĩ lúc trở về căn cứ Thanh Long phải lấy một chút nước trong hồ nước ở không gian cho Bác Dương nghiên cứu để xem có thể tìm ra biện pháp khắc chế năng lượng ám hệ hay không.



Không đợi Đường Yên suy nghĩ cẩn thận thì trong nháy mắt năng lượng trong kinh mạch đã tăng vọt, năng lượng quá dữ dội đánh thẳng vào khiến trong khoảng thời gian ngắn Đường Yên không còn tâm tư để suy nghĩ chuyện khác nữa. Lúc Đường Yên nhắm mắt dốc toàn lực để phá vỡ lá chắn thì nước trong hồ sôi lên sùng sục, tinh hạch và huyết hạch chìm ở đáy hồ vây Đường Yên lại. Thỉnh thoảng đóa hoa sen máu ở giữa hồ lại phóng ra từng vòng năng lượng, rất nhanh năng lượng đã bao phủ cả hồ nước, hình thành một không gian kín.



Lục cấp trung cấp, lục cấp cao cấp, lục cấp cao nhất... Khuôn mặt Đường Yên đang ở giữa hồ rất bình thản, tốc độ thăng cấp càng lúc càng nhanh. Đột nhiên kinh mạch trong cơ thể truyền ra một tiếng giòn vang, trong nháy mắt giống như dòng suối chảy tìm được biển lớn (không phải sông ra biển mà là suối ra biển mới kinh, tác giả YY quá), kinh mạch lại mở rộng lần nữa, năng lượng mênh mông, mãnh liệt hội tụ thành sông lớn tràn vào trong đan điền, năng lượng ngưng tụ lại không ngừng cải tạo thân thể Đường Yên.



Da thịt trắng noãn trơn bóng của Đường Yên không phát ra tiếng “răng rắc”, lôi điện giống như một lớp áo giáp bao quanh Đường Yên. Năng lượng không ngừng tăng lên, trực tiếp phá tan rào chắn cấp bảy, cấp bảy sơ cấp, cấp bảy trung cấp, cấp bảy cao cấp... Cuối cùng đóa hoa sen máu phóng ra một luồng năng lượng phá tan lá chắn cấp tám giúp Đường Yên bước qua cánh cửa dị năng giả cấp tám. Cuối cùng năng lượng vững vàng đứng lại ở cấp tám trung cấp, trong nháy mắt tinh hạch và huyết hạch phủ kín đáy hồ đã biết mất, đóa hoa sen máu lóa mắt cũng héo rũ không ít. Cánh hoa sen cuộn lại, chìm vào trong hồ nước.



Đường Yên cảm thấy cả người sảng khoái, mệt mỏi trong khoảng thời gian này đều biến mất. Toàn bộ thân thể dư thừa năng lượng, cảm giác thật giống lúc như vừa mới thức tỉnh dị năng. Đường Yên chậm rãi mở mắt ra, yên lặng cảm thụ kinh mạch rộng lớn trong người và vùng đan điền mênh mông như biển lớn.



“Cấp tám trung cấp...” Đường Yên chấn động không thôi, vui sướng cảm nhận năng lượng đang chảy siết trong kinh mạch. Khó trách thân thể lại cảm thấy thoải mái như vậy, không nghĩ việc đè nèn dị năng trong trong kinh mạch lại khiến cô trực tiếp vượt qua cấp bảy bước vào cánh cửa dị năng giả cấp tám. Thật sự là không thể tưởng tượng được! Lúc này Đường Yên có cảm giác như minh đang mơ nhưng rốt cuộc cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn nên rất nhanh Đường Yên đã bình tĩnh lại. Cô đứng dậy nhìn xung quanh hồ nước thì phát hiện hoa sen máu vốn rất chói mắt lại héo rũ chìm vào đáy hồ và tinh hạch và huyết hạch dưới đáy hồ đều biến mất.




Ánh mắt lạnh lẽo của Việt Kỳ quét một vòng qua đám người Hình Liệt Phong nhưng không không phát hiện được bóng dáng của Phùng Khải Dương, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, so với Hình Liệt Phong thì càng đề phòng tên điên Phùng Khải Dương hơn. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Mục đích của Hình Liệt Phong rất rõ ràng, hắn muốn căn cứ Thanh Long, muốn đoạt được cả quân khu trung tâm nhưng Phùng Khải Dương lại không phải vậy, Phùng Khải Dương muốn chơi đùa với mọi người hơn nữa hành vi cũng điên cuồng hơn.



Vì buộc Việt Kỳ, Đường Yên tiến vào nhà xưởng công nghiệp quân sự hắn đã không tiếc cho nổ tung đê biển làm nước biển bao phủ toàn bộ núi Mậu Danh chặt đứt đường lui của tất cả mọi người, sau kia đó bọn họ lại liên tiếp bị tang thi và biển sâu tập kích, nếu như thực sự không có bóng dáng Phùng Khải Dương trong những chuyện này thì quỷ cũng không tin.



“Yên Nhi, đã lâu không gặp!” Lưu Thấm Nhã tỏ vẻ yếu đuối nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh nhìn Đường Yên giống như hận không thể nuốt sống Đường Yên, tay cô ta chạm vào vết sẹo trên cổ, giọng nói trong trẻo mang theo độc ác: “Lần này nói thế nào thì chị cũng phải cảm ơn Yên Nhi một phen, em xem, vì muốn chào đón bọn em đến nên chị đã cố ý chuẩn bị cho bọn em một món quà lớn đấy!”



Từ trước đến nay Lưu Thấm Nhã rất giỏi phát huy sở trường của mình đến mức tận cùng, rõ ràng là lời nói rất ác độc nhưng từ miệng của cô ta lại biến thành lời cảm ơn làm xúc động lòng người. Khuôn mặt yếu đuối, cả người lộ ra vẻ mềm mại đáng yêu rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo vệ của người khác. Không ít ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, nếu như nói Đường Yên là một cây hoa hồng kiêu ngạo có gai thì Lưu Thấm Nhã là một gốc phong lan trong sơn cốc yên tĩnh.



“Lưu Thấm Nhã, cần gì phải giả mù sa mưa, mày không thấy nhàm chán sao?” Đường Yên hơi nhíu mày, lúc này cô đang mặc quân phục, cả người tản ra khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị. Khuôn mặt xinh đẹp sắc bén bất khuất làm cho người ta bất giác ngoái nhìn.



“Yên Nhi thật biết nói đùa.” Lưu Thấm Nhã cười khẽ sau đó vung tay lên, lưỡi dao nước từ bốn phương tám hướng bay thẳng về phía Đường Yên. Hành động rất sắc bén bá đạo hoàn toàn không giống vẻ yếu đuối của Lưu Thấm Nhã.



Bóng dáng Đường Yên lóe lên, cô rút kiếm ra khỏi vỏ, gọn gàng tránh thoát lưỡi dao nước mà Lưu Thấm Nhã phóng tới. Đáy mắt cô hiện lên kinh ngạc, không ngờ thực lực của Lưu Thấm Nhã lại tăng nhanh như vậy. Lưu Thấm Nhã vừa ra tay thì Đường Yên đã nhận ra cô ta mạnh hơn rất nhiều đồng thời cô cũng phát hiện thực lực của đám người bên cạnh Hình Liệt Phong không yếu, thấp nhất cũng là dị năng giả cấp năm.



Lúc còn ở căn cứ Thanh Long thig Hình Liệt Phong nhiều nhất cũng chỉ là cấp năm cao nhất mà thôi nhưng hiện giờ lại là cấp tám trung cấp giống cô. Điều này vượt xa dự tính của Đường Yên. Cô có thể thăng cấp nhanh như vậy là do may mắn có không gian tồn tại, có hồ nước trong không gian hỗ trợ nên cô có thể thuận lời hấp thu tất cả các loại tinh hạch và huyết hạch nhưng đám người Hình Liệt Phong vào cái gì mà có thể thăng cấp nhanh như vậy? Ngay cả Lưu Thấm Nhã cũng đã thăng cấp trở thành dị năng giả cấp bảy cấp cao, chẳng lẽ hào quang của nhân vật chính thật sự lợi hại như vậy! Rõ ràng mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều, vì sao đám người Lưu Thấm Nhã vẫn giống như con gián đánh không chết, cô rất vất vả mới đạp xuống thì chỉ cách đoạn thời gian lại đã sinh long hoạt hổ trở lại.



Đường Yên xoa nhẹ cái trán đau nhức, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ai bảo hào quang của người ta quá lớn... Đạp lâu như vậy mà vẫn không chết khiến khóe miệng Đường Yên giật giật mấy cái.



Thấy Đường Yên linh hoạt tránh đi lưỡi dao nước, sát ý trong mắt Lưu Thấm Nhã càng sâu, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau sau đó cùng tỏ vẻ khinh thường rồi dời đi.



“Rác rưởi!” Đột nhiên Đường Yên luôn lạnh lùng lại nở một nụ cười khẽ với Lưu Thấm Nhã.