Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 92 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Editor: coki



Đường Yên dùng kiếm đánh bay tang thi đang chặn đường, lôi điện trong tay bổ thẳng tắp xuống đầu tang thi.



"Rầm- - "



Đầu tang thi đập mạnh vào vách tường xi măng giống như ném dưa hấu bị bể vụn thành bốn năm miếng.



Lâm Mông, Lâm Tam đang chiến đấu với bạch tuộc, đàn tang thi cũng không ngừng lao vào, cấp bậc của tang thi biến dị càng ngày càng cao. Lúc bắt đầu chỉ là Thiểm Thực Giả sau đó đến Ba Hành Giả... Cuối cùng còn ra phát hiện không ít Liệp Sát Giả. Mọi người dần dần phải dốc hết sức để đối phó!



"Gào gào..."



Một tên tang thi bị kiếm của Đường Yên đâm xuyên yết hầu nhưng không có chết ngay mà vẫn còn sức vươn móng vuốt về phía Đường Yên. Trong mắt Đường Yên lóe lên sự tàn khốc, vặn mạnh chuôi kiếm trong tay.



Kiếm sắc cắt qua xương sống chỗ cổ của tang thi sau đó cắt phăng cả cái đầu của nó, máu đỏ tươi và não màu trắng văng tung tóe làm cho mọi người không khỏi run lên. Bỗng nhiên một dị năng giả bên đội Hình Liệt Phong không thể tránh kịp nên bị Liệp Sát Giả kéo đi, Liệp Sát Giả há mồm cắn nát cổ dị năng giả đó, chỉ trong khoảnh khắc máu tươi đã tràn ra không dứt.



"A... Cứu mạng!" Dị năng giả đó gào thét thê thảm, không ngừng giãy giụa dưới thân Liệp Sát Giả. Đôi mắt mở to tuyệt vọng, khẩn cầu nhìn về phía mọi người xung quanh nhưng những người đều không hề để ý tới...



Tất cả mọi người đều đang bận rộn ứng phó với tang thi và thực vật biến dị xung quanh mình nên không ai rảnh để quay lại nhìn hắn cả.



Mấy tiếng thét chói tai liên tục vang lên, cuối cùng yếu dần rồi biến mất.



Đường Yên quay sang liếc nhìn dị năng giả bị cắn đứt cổ, đầu hắn bị Liệp Sát Giả cầm ở trên tay, móng vuốt sắc bén cuả nó thoải mái xé toác đầu dị năng giả đó lấy lăng tinh ra sau đó bỏ vào trong miệng. Nó liếm cái miệng đầy máu dữ tợn tham lam nhìn chằm chằm các dị năng giả khác đang ở chung quanh, chuẩn bị săn bắt mục tiêu tiếp theo!



"Thấm Nhã?" Lưu Hãn Vũ chần chờ nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trong góc phòng, có chút không được chắc chắn lắm.
"Anh mắt của anh nói cho tôi biết mục đích của anh!"



"Cô biết rồi hả?"



"Cũng không tính là vậy, ít nhất là tôi không biết tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này và tại sao lại muốn ăn tôi?" Vẻ mặt Đường Yên rất lạnh lùng cũng rất thản nhiên nhìn về phía Mã Lương. Cô cầm chặt thanh kiếm trong tay, đề phòng một khi Mã Lương ra tay thì có thể nhanh chóng đáp trả.



Mã Lương thu lại vẻ sung sướng và hưởng thụ sau đó đứng lên, ánh mắt đỏ như máu lạnh băng nhìn chằm chằm Đường Yên: “Chuyện này không quan trọng, dù sao hôm nay cô cũng không có khả năng còn sống rời khỏi căn phòng này."



Đường Yên không hề để ý đến lời nói hung ác của Mã Lương, kết quả như thế trước khi đi đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh cô đã nghĩ tới rồi. Diễn đàn. Tuy nhiên giờ phút khi nghe được lời nói của Mã Lương thì cô lại cảm thấy rất tò mò nên hỏi: "Tôi rất tò mò lúc trước khi căn cứ anh chỉ là một người bình thường, cũng không có thức tỉnh dị năng không phải sao? Vì sao bây giờ anh lại có dị năng hơn nữa còn muốn hấp thu tôi? Tôi nhớ chỉ có tang thi mới có thể hấp thu máu thịt của nhân loại mà tiến hóa thôi."



"Hấp thu?" Mã Lương sửng sốt nhưng ngay sau đó đã lập tức hiểu được ý của Đường Yên, chuyện đã đến bước này nên hắn cũng không muốn giấu diếm nữa: “Dù sao hôm nay cô cũng không có khả năng còn sống rời khỏi nơi này nên nói cho cô biết cũng không sao."



Đường Yên nhún vai tỏ vẻ bản thân mình hết sức vui vẻ lắng nghe. Tình huống Mã Lương hết sức quỷ dị, nếu là tang thi thì tại sao lại trí nhớ và chỉ trí tuệ của nhân loại nhưng nếu là dị năng giả thì chỉ cần nhìn bộ dạng của hắn cũng đủ để phủ định rồi. Rõ ràng hắn đã bị lây bệnh độc tang thi hơn nữa cả người tản mát ra sự lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy cực kì âm u.



"Nhớ đêm đó trước khi cô đến kho hàng thì lúc ấy tôi bị đánh rất thảm, vết thương trên người cũng rất rất nặng. Sau khi cô đột nhiên ngã xuống thì đám người trong căn cứ đó mới xuất hiện từ chỗ ẩn nấp, khi đó tôi muốn đứng dậy nhưng giãy giụa cả nửa ngày cũng không thể động đậy được. Bỗng nhiên cửa kho hàng bị người ta mở ra, có một đám người đi vào, người cầm đầu là một người đàn ông, trong tay cầm một thanh kiếm bằng băng, người đó tiến lên đỡ lấy cô sau đó giết sạch những người ở trong kho hang đó. Cuối cùng người nọ đứng trước mặt tôi, tôi cho rằng mình nhất định sẽ phải chết nhưng người nọ lại thả tôi ra."



Trong mắt Mã Lương hiện lên hồi ức: "Những người đó mang cô đi, tôi thì được mấy đứa Chỉ Doanh đưa ra ngoài. Tôi và bọn đó đều rất sợ bị những người khác trong căn cứ phát hiện nên núp ở rừng rậm gần căn cứ không dám ra ngoài. May mắn là mấy đứa Chỉ Doanh rất nghe lời, tôi bị thương không thể đi lại được nên mỗi ngày ba đứa bọn nó đều dè dặt cẩn trọng ra ngoài tìm đồ ăn, như vậy chúng tôi mới không bị đói chết. Nhưng vài ngày sau đó cả người tôi đột nhiên nóng rần lên. Mấy đứa Chỉ Doanh rất sợ hãi, bọn tôi biết đây là dấu hiệu bị nhiễm bệnh độc tang thi. Tôi mơ mơ màng màng nhắc nhở Chỉ Doanh bảo bọn nó trói tôi lại, nếu tôi biến thành cái xác không hồn thì phải lập tức giết tôi đi."



Nói tới chỗ này trên mặt Mã Lương hiện lên ưu thương nhàn nhạt, có vẻ hồi ức khi ở cạnh mấy đứa nhỏ đó là hồi ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời của Mã Lương. Lúc này trên khuôn mặt dữ tợn lại có biểu tình như vậy làm cho Đường Yên cảm giác lạnh lẽo thấu xương: “Lúc ấy tôi thật sự cho rằng mình sắp biến thành tang thi mất rồi, tay chân của tôi dần dần xơ cứng, trong máu bắt đầu sôi trào ý niệm thèm khát máu thịt. Bỗng nhiễn đám Chỉ Doanh từ bên ngoài chạy vào, đi theo bọn nó còn có chủ nhân hiện giờ của tôi, lúc ấy tôi cảm thấy cực kì sợ hãi, há miệng định bảo bọn nó lui ra ngoài. Cuối cùng chủ nhân tiêm cho tôi một loại thuốc gì đó và nói rằng sẽ không để tôi chết nhưng mà tôi phải đáp ứng một điều kiện..."



Trong mắt Đường Yên hiện lên nghi ngờ, trong lòng cũng dâng lên một ít cảm xúc kì lạ, nếu lúc trước Việt Kỳ dẫn Mã Lương cùng đi thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện hôm nay nhưng thế sự vô thường, Việt Kỳ và Mã Lương không thân cũng chẳng quen, tất nhiên sẽ không bởi vì một người không quen biết mà làm chậm trễ chuyến đi của mình. Đó cũng không phải là do Việt Kỳ lạnh lùng mà đây là kiếp nạn tận thế, gần như mỗi người đều đã trải qua những chuyện kinh khủng, đều có chuyện xưa thuộc về mình. Tất cả mọi người đều quen dùng cái vỏ bọc lạnh lùng để bảo vệ bản thân mình, từ từ dần dần trở nên chết lặng, càng thêm tàn nhẫn tuyệt tình.



"Anh đã đáp ứng điều kiện đó nên anh mới xuất hiện tại nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh đúng không?" Đường Yên thản nhiên nói: “Anh thức tỉnh năng lực có liên quan gì đến điều kiện đó?" Đây mới là là chuyện mà Đường Yên thật sự cảm thấy hứng thú, rốt cuộc là thứ gì có thể làm cho một người bình thường bị lây bệnh độc tang thi vẫn còn duy trì được lí trí? Tuy rằng thân thể hoàn toàn thay đổi nhưng ít nhất không giống như cái xác không hồn, dựa vào máu thịt để sống sót